CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU



Đường Nguyên Minh cất điện thoại đi, ánh mắt lại tập trung lên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt tràn ngập đau đớn và không cam lòng mãnh liệt.

Nếu không có sự kiện kia thì đêm đó ở Lăng gia anh đã dẫn cô đi rồi, cô sẽ không gả cho Lăng Tiêu.

Anh càng không dự đoán được ngày hôm sau Lăng Tiêu đã mang cô đi đăng ký kết hôn, làm anh trở tay không kịp.

Rõ ràng đã nắm chắc hết trong tay, lại cố tình xảy ra lỗi.

Anh hao hết tâm tư, cuối cùng lại lót đường cho người khác!
Lăng gia
Bạch quản gia nhận được tin của Vinson, xe của Đường Nguyên Minh đang chạy đến Thịnh gia.

Bạch quản gia báo việc này cho Lăng Tiêu, hỏi hắn có bảo Vinson tiến vào Thịnh gia để dẫn Thịnh Hoàn Hoàn về hay không.

Biết Đường Nguyên Minh đưa Thịnh Hoàn Hoàn về Thịnh gia, sắc mặt âm trầm của Lăng Tiêu không hề dịu lại, giọng nói đặc biệt lạnh lẽo: “Không cần.


Lúc này trong tay Lăng Tiêu đã có một chiếc điện thoại mới, những nội dung trong cái điện thoại bị hắn ném vỡ đã được đồng bộ hoàn chỉnh vào cái mới.


Nói cách khác, những tấm ảnh làm Lăng Tiêu giận tím mặt còn đó.

Sau đó Lăng Phi còn gửi mấy tin nhắn thoại qua, luôn tức giận bất bình thay cho Lăng Tiêu, thấy Lăng Tiêu chậm chạp không đáp lại, cuối cùng anh ta cũng thức thời ngậm miệng lại.

Nhìn cậu chủ đầy mặt âm trầm, Bạch quản gia thật sự không hiểu được tâm tư của hắn, ông hỏi thăm dò: “Hay tôi đích thân đến Thịnh gia một chuyến?”
Lăng Tiêu lạnh lẽo liếc nhìn Bạch quản gia một cái: “Tôi nói không cần, lỗ tai Bạch quản gia bắt đầu điếc rồi sao?”
Bạch quản gia cúi đầu, miệng lại nói: “Tôi nghĩ vẫn nên đi một chuyến!”
Dứt lời, ông mặc kệ sắc mặt Lăng Tiêu đen đến mức nào, lập tức xoay người đi rồi.

Lăng Tiêu nhìn bóng dáng Bạch quản gia, suýt lại đập nát cái điện thoại mới.

Thịnh gia
Thịnh phu nhân đi ra từ trong nhà liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn uống đến bất tỉnh nhân sự trong xe, lo lắng hỏi Đường Nguyên Minh: “Sao Hoàn Hoàn uống nhiều thế?”
Đường Nguyên Minh cẩn thận ôm Thịnh Hoàn Hoàn xuống xe, miệng thì giải thích với Thịnh phu nhân: “Hiếm khi bạn bè tụ họp, Hoàn Hoàn vui quá uống nhiều mấy ly, Nam Tầm và Lăng Kha cũng uống nhiều.


Thịnh phu nhân nghe xong thì không hỏi thêm nữa: “Mau tiến vào đi!”
Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn vào phòng cô, đắp chăn đàng hoàng cho cô rồi bắt đầu đánh giá căn phòng.

Trang trí trong phòng đã hoàn toàn khác với trong trí nhớ, trước kia là phòng công chúa phong cách Disney, hiện tại lại rất giản dị thanh nhã, nhưng cũng thực ấm áp.

“Thay đổi rất nhiều đúng không?” Thịnh phu nhân nhìn Đường Nguyên Minh, cười nói: “Trước kia mỗi lần cháu tới nhà đều ngồi ở kia, phần lớn thời gian đều dạy bổ túc cho con bé, đáng tiếc từ nhỏ con bé này đã không đặt tâm tư vào việc học, thành tích mãi không tăng lên.


Đường Nguyên Minh nhìn qua vị trí Thịnh phu nhân chỉ, nơi đó đã bị đổi thành tủ quần áo thật lớn, con gái thích làm đẹp, sau khi lớn lên thì tủ quần áo trước kia đã không đủ dùng.

“Còn chưa ăn cơm đúng không, đi xuống ăn không cháu?” Thịnh phu nhân hỏi.

Đường Nguyên Minh gật đầu, nhìn thật sâu vào Thịnh Hoàn Hoàn đang ngủ say rồi mới đi theo Thịnh phu nhân xuống lầu.

Thịnh phu nhân bảo phòng bếp chuẩn bị vài món ăn đơn giản rồi bưng lên, trở lại phòng khách liền thấy Đường Nguyên Minh đứng trước một bồn hoa.

Thịnh phu nhân đi qua: “Không ngờ nó còn sống đúng không?”
Bồn hoa này rất quý, là vàng là ngọc của Thịnh Xán.

Năm đó Thịnh Hoàn Hoàn bướng bỉnh, cãi vã với Thịnh Xán nên đã đẩy bồn hoa tan nát, Thịnh Xán tức đến mức dùng gia pháp hầu hạ.


Lúc ấy Đường Nguyên Minh cũng ở đó, anh che chở Thịnh Hoàn Hoàn sau lưng, thay cô ăn không ít đòn roi, trên người toàn là vệt đỏ.

Lúc ấy Thịnh Hoàn Hoàn khóc rất thảm, cứ luôn miệng nói không dám nữa.

Cuối cùng, Thịnh Xán lấy một cái chậu hoa mới tới, còn bắt hai người trồng hoa lại, làm cho toàn thân đều là bùn, không ngờ nó lại sống đến hôm nay.

Đường Nguyên Minh quay đầu lại nhìn Thịnh phu nhân và hỏi: “Không biết chú Thịnh còn coi nó là vàng là ngọc không?”
Thịnh phu nhân thở dài: “Sở thích sẽ thay đổi, hiện tại ổng thích đồ cổ tranh chữ nhiều hơn.


Đường Nguyên Minh cười cười, không đáp lại.

Lúc này Tiểu Sam Sam đã thức dậy, con nít vừa dậy sẽ đòi uống sữa, Thịnh phu nhân vội vàng nói một tiếng với Đường Nguyên Minh rồi đi cho con bú.

Đường Nguyên Minh nghe âm thanh non nớt này thì nhớ tới năm đó lần đầu tiên nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn, lúc ấy cô mới đầy tháng, giọng vừa nhỏ lại non nớt, nghe y như một chú mèo con.

Năm đó anh đã 6 tuổi, nghe tiếng của cô thì tò mò tiến lên, thấy được một khuôn mặt nhỏ trắng nõn đáng yêu, tròn tròn, hồng hồng, mịn như trứng hấp mà anh thích ăn nhất, đáng yêu quá mức, làm người ta muốn cắn một cái.

Bỗng nhiên, đứa trẻ cười cười với anh, mặt mày cong cong như ánh trăng, từ đây ánh mắt anh đã không thể dời khỏi cô nữa rồi.

Chỉ chốc lát sau, Thịnh phu nhân ôm Tiểu Sam Sam đi ra.

Đường Nguyên Minh thần sai quỷ khiến thế nào lại đi lên trước, ánh mắt dừng lại trên gương mặt non nớt của Tiểu Sam Sam.

Thịnh phu nhân cười hỏi: “Rất giống Hoàn Hoàn khi còn nhỏ đúng không?”
Đường Nguyên Minh cong cong khóe miệng rồi nói “Đúng vậy”, lại không duỗi tay đi ôm, chỉ lui đến sô pha bên cạnh.

Lúc này đồ ăn đã được bưng lên, Đường Nguyên Minh vừa ăn vừa nói đến những chuyện trước kia với Thịnh phu nhân.

Khi Đường Nguyên Minh nhập ngũ đã tròn 18, mà Thịnh Hoàn Hoàn mới 12 tuổi, chỉ là một cô bé, cô đã không còn nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng anh lại chưa quên.

Trò chuyện một hồi, Thịnh phu nhân hỏi về chuyện của Đường Nguyên Minh ở quân đội.

Đường Nguyên Minh lại trầm mặc, Thịnh phu nhân nói giỡn: “Là bí mật quốc gia nên không thể nói sao?”
Không ngờ Đường Nguyên Minh lại nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy.



Nụ cười của Thịnh phu nhân cứng lại: “Thì ra là vậy, khó trách cháu đi một cái đã là mười năm, không gọi về cú điện thoại nào cả.


Trước khi Đường Nguyên Minh nhập ngũ, anh thường xuyên đến Thịnh gia, cũng rất cần mẫn gọi điện thoại đến, khi đó hai nhà còn nói giỡn là muốn đính hôn cho bọn họ.

Lúc ấy hai nhà thật sự có ý này, đáng tiếc sau khi Đường Nguyên Minh nhập ngũ thì bặt vô âm tín, quan hệ hai nhà cũng vì mấy lời gièm pha mà dần dần phai nhạt.

Đường Nguyên Minh nói: “Kỳ thật cháu đã từng trở về vài lần, chỉ là thân phận không tiện, cho nên mới không đến nhà chào hỏi.


Thịnh phu nhân nghe xong thì thông hiểu gật đầu, tiếp theo lại hỏi: “Nghe nói chức vụ của cháu ở quân đội không nhỏ, sao đột nhiên lại xuất ngũ?”
Đường Nguyên Minh trầm mặc một lát mới trầm ngâm nói: “Nhớ nhà liền trở lại.


Lý do này chẳng có chút thuyết phục nào cả.

Thịnh phu nhân nhìn thanh niên cao lớn anh tuấn đối diện, chỉ ngồi đó thôi đã mơ hồ lộ ra khí chất ổn trọng và vững vàng, trong sự trầm ổn lại ẩn chứa một tia sắc nhọn, anh là người đàn ông có dã tâm, tương lai nhất định sẽ ngồi trên vị trí rất cao.

“Vậy cháu còn đi không?” Thịnh phu nhân hỏi.

Đường Nguyên Minh cười cười: “Tạm thời không có dự tính đi nữa”
Thịnh phu nhân không hỏi thêm nữa, thấy anh đã ăn xong thì cảm ơn anh đã đưa Thịnh Hoàn Hoàn về nhà, còn giao một tấm thiệp mời cho anh: “Ngày mai là tiệc đầy tháng của Sam Sam, nếu cháu rảnh thì đến chơi.


Đường Nguyên Minh mở thiệp mời ra, bên trong viết tên của Đường lão thái thái và Đường phu nhân, anh gật đầu nói vâng.

Kỳ thật Đường Nguyên Minh còn muốn lên lầu đi xem Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng hiển nhiên Thịnh phu nhân có ý tiễn khách, có lẽ ít nhiều gì bà đã đoán được tâm tư của anh đối với Thịnh Hoàn Hoàn nên không để anh ở lâu.

Đường Nguyên Minh vừa đi ra cửa thì Bạch quản gia đã bước vào!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi