CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

 

Chương 266

Thẳng đến ngồi lên bồn cầu, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn cảm thấy không chân thật, tên ác ma Lăng Tiêu này lại ôm cô đi WC…

Khi đi ra từ toilet, cô lại bị bế lên cao, lần này cô nép vào lồ ng ngực rắn chắc kia, không dám nhúc nhích chút nào.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nghĩ thầm, tối hôm qua có phải cô suýt bị Lăng Tiêu hại chết nên lúc này hắn mới áy náy với cô, vì thế có hành động khác thường như vậy?

Vừa nằm xuống không bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn lại nói: “Tôi tưởng tắm rửa.”

Không phải cô được một tấc lại muốn tiến một thước, mà thật sự không thể chịu được mùi mồ hôi trên người.

Chỉ thấy Lăng Tiêu lạnh lẽo nhìn cô: “Tắm rửa? Tôi thấy cô đang muốn chết.”

Thịnh Hoàn Hoàn mở to đôi mắt xinh đẹp trừng hắn.

Quả nhiên, chó không đổi được tính ăn phân.

Lăng Thiên Vũ đứng một bên cũng hung hăng trừng hắn, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ và bất mãn đối với Lăng Tiêu, nếu không phải người ba xấu xa này thì Hoàn Hoàn sẽ không té xỉu.

Nhưng cuối cùng hai người đều thua Lăng Tiêu, trứng gà không chọi bể được cục đá!

Một lát sau, bác sĩ gia đình tiến vào kiểm tra, phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn còn hơi sốt nhẹ thì lấy kim tiêm ra từ hòm thuốc, mở miệng bảo: “Quay người qua, chích.”

“A?” Mặt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ lên, ngơ ngẩn nhìn nữ bác sĩ khí chất lạnh lùng trước mặt.

Là muốn chích lên mông cô sao?

Nữ bác sĩ thực nghiêm túc, mặt không cảm xúc: “Nhanh lên.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, chỉ thấy hắn khoanh tay trước ngực, không có ý muốn tránh né.

Lúc này nữ bác sĩ đã chuẩn bị xong nước thuốc và tăm bông, giọng nói rất cứng rắn: “Thiếu phu nhân, xin quay người qua.”

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ có thể xoay người, đỏ mặt kéo quần xuống.

Bác sĩ nhanh chóng đâm vào mông cô một châm: “Được rồi, uống mấy viên thuốc trên bàn đi, nửa giờ sau lại uống chút cháo trắng.”

Thịnh Hoàn Hoàn đỏ mặt che mông lại, nhìn đống thuốc trên mặt, ngũ quan tinh xảo nhăn lại, sao lại nhiều như thế?

Lăng Tiêu tùy ý dựa vào một bên, khoanh tay trước ngực, đôi mắt đen thâm thúy nhìn chằm chằm vào cô, vô hình trung mang đến cho người ta cảm giác rất nặng nề, không giận đã oai.

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ có thể ngoan ngoãn uống thuốc, không dám chừa lại viên nào.

Uống thuốc xong, bác sĩ lại nói một câu: “Cũng phải bôi thuốc mỡ.”

Lời này là nói cho Lăng Tiêu nghe.

Thịnh Hoàn Hoàn không nghe ra, gật đầu nói: “Đã biết, bác sĩ, tôi có thể tắm không?”

“Không được, trừ phi cô chán sống.” Bác sĩ nhìn cô một cái, sau đó dọn đồ đi ra ngoài.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết mình vừa đi dạo qua âm phủ một vòng, cho rằng chỉ là phát sốt bình thường, hiện tại mới biết được tình hình có chút nghiêm trọng.

Bác sĩ đi rồi, Lăng Tiêu trở tay khóa cửa lại, hờ hững mở miệng: “Nằm xuống.”

Đầu Thịnh Hoàn Hoàn đầy dấu chấm hỏi, mãi đến khi Lăng Tiêu cầm lấy thuốc mỡ đặt trên bàn thì cô mới mặt đỏ tai hồng mà nói: “Tôi tự làm được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi