CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 474

Đây là muốn chiến tranh lạnh đến cùng với hắn?

Thật không thể dung túng phụ nữ mà!

Lăng Tiêu liếc đồ ăn trên bàn một cái, sau đó đi đến trước cửa phòng Thịnh Hoàn Hoàn rồi tung chân đá mạnh.

Thịnh Hoàn Hoàn chuẩn bị ngủ, nghe thấy tiếng đá cửa thì chấp nhận số phận mà xuống giường.

Cửa vừa mở thì trước mắt đã nhoáng lên, cô lập tức bị Lăng Tiêu vác trên vai, cô sợ tới mức thét lên chói tai: “Anh làm gì vậy, mau buông tôi xuống, a…”

Trời đất quay cuồng, cô đã bị đè trên giường.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến có thể cảm nhận rõ được hơi thở của đối phương, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt trước mắt mà không dám thở mạnh, bên tai dần dần đỏ bừng.

Lăng Tiêu nhìn cô hồi lâu không nói lời nào, Thịnh Hoàn Hoàn không chịu được mà quay mặt đi.

Lăng Tiêu giữ lấy cằm cô, cưỡng ép quay mặt cô qua, buộc cô nhìn thẳng hắn: “Còn tức giận?”

“Không có.”

“Cô đã nói chỉ cần không tìm ra manh mối thì từ nay về sau sẽ không nhắc lại.” Tay Lăng Tiêu nhẹ nhàng cọ qua làn da non mịn trên cằm cô: “Quên chuyện xảy ra dưới hầm giam đi, tôi không đề cập tới, cô cũng đừng nhớ lại, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”

Lăng Tiêu biết sự giày vò dưới hầm giam là đả kích rất lớn với cô.

Lời hắn nói làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ, hắn đang thỏa hiệp với cô sao?

Hô hấp của Lăng Tiêu càng ngày càng nặng, hương thơm đặc trưng trên người cô làm người ta mê muội, hắn cũng không muốn khắc chế, ánh mắt dừng lại trên đôi môi hồng hồng quyến rũ kia.

Khi hắn hôn xuống, Thịnh Hoàn Hoàn lại quay mặt đi, nụ hôn này rơi lên khóe miệng cô.

Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, như hùng sư sắp tức giận, khí thế hung ác: “Không muốn?”

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu nhìn vào hai mắt hắn: “Tôi tức giận là vì cái này.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ôm lấy cổ Lăng Tiêu, nhấc chân lên rồi dùng hết sức đá ra.

Phanh!!!

Lăng Tiêu không hề phòng bị đá lăn xuống đất, hắn ngã choáng váng, ngơ ngác nằm tại chỗ.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng choáng váng, sau đó e sợ mà rụt lại: “Tôi… tôi muốn cho anh biết cảm giác bị đá xuống giường là như thế nào.”

Cho nên, cô chiến tranh lạnh chia phòng là vì bị hắn đá? Đã mấy ngày rồi, có cần thù dai như vậy không? Hơn nữa ai cho cô lá gan dám đá hắn?

Nhìn gương mặt âm trầm của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn biết mình xong rồi.

Nhưng cô lại cảm thấy mình không sai, đành phải căng da đầu nói: “Rất tức giận đúng không, lúc ấy tôi cũng giận như anh bây giờ đó, anh còn kêu tôi cút, tôi cũng có tự tôn mà.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy rất oan ức.

Lúc này Lăng Tiêu đã đứng lên, nhìn xuống cô từ trên cao, ánh mắt như đao, cả người tỏa ra hơi lạnh.

Thịnh Hoàn Hoàn bị đông lạnh đến cả người run run, Lăng Tiêu không dùng đến bạo lực gia đình đó chứ?

Không, hiện tại nhìn hắn như muốn trực tiếp bóp chết cô hơn!

Thịnh Hoàn Hoàn nuốt một ngụm nước miếng, nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Cái kia… Đồ ăn sắp nguội lạnh kìa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi