CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 501

Trong hành trình sau đó, Nam Tầm không mở miệng nữa.

Trong xe, tiếng thở của anh ta càng ngày càng nặng, càng ngày càng gấp, cứ vang vọng trong không gian yên tĩnh nhỏ hẹp, phóng đại vô hạn bên tai Nam Tầm, làm cô không chỗ để trốn.

Trong lòng Nam Tầm không biết mắng Nam Hạo Thiên bao nhiêu lần, còn nỗ lực ngó lơ người đàn ông bên cạnh: “Tài xế, làm phiền chạy nhanh lên.”

Diệp Sâm đột nhiên bắt lấy tay Nam Tầm rồi siết thật chặt.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn nóng đến dọa người, Nam Tầm muốn tránh thoát trói buộc, nhưng không có kết quả.

Cũng may Diệp Sâm chỉ nắm chặt mà không làm gì cả.

Quá trình này đặc biệt dày vò, may mà khả năng tự chủ của Diệp Sâm rất mạnh, vẫn có thể bình an mà trở về khách sạn.

Xe dừng lại, Diệp Sâm đã bị mấy người đàn ông đón đi, trong đó có một người còn cầm hòm thuốc trong tay.

Nam Tầm không yên tâm nên ôm Cố Hoan đi theo phía sau bọn họ, mãi đến khi họ ngừng lại trước một gian phòng, Nam Tầm mới phát hiện thì ra Diệp Sâm ở ngay kế bên cô.

Diệp Sâm ngã lên giường, phát ra một tiếng rên kiềm nén.

Tầm nhìn nóng rực của anh nhìn chằm chằm vào cô, như hận không thể xé nát cô rồi nuốt vào bụng, bên tai Nam Tầm đỏ bừng, không dám nhìn thẳng.

Rất nhanh, có người chích một mũi lên mu bàn tay Diệp Sâm, hô hấp của anh dần dần ổn định lại, Nam Tầm thấy thế thì vội rời khỏi phòng anh

Sau khi trở về phòng, Nam Tầm lập tức gọi điện thoại cho Nam Hạo Thiên.

Điện thoại vừa được kết nối, tiếng nói vội vàng của Nam Hạo Thiên vang lên: “Lúc này con gọi trở về làm gì, Diệp Sâm đâu?”

Nam Hạo Thiên biết rõ lúc này Nam Tầm còn có thể gọi điện thoại đi có nghĩa là gì – Kế hoạch của ông ta thất bại!

Quả nhiên là ông ta làm.

Thất vọng đã không đủ để hình dung tâm tình lúc này của Nam Tầm, cô nhịn không được chửi ầm lên: “Nam Hạo Thiên, có phải ông không điên rồi, ông biết mình đang làm gì không?”

Nam Hạo Thiên vẫn ôm một tia hy vọng: “Tiểu Tầm, con giúp cha đi, Cố Nam Thành đã giành đi tất cả đơn đặt hàng rồi, cha đã cùng đường rồi nên mới ra hạ sách này.”

“Giúp ông? Tôi lấy gì giúp ông, bán mình?”

“Con nghe cha nói, trước kia Diệp Sâm nghe lời con nói nhất, hơn nữa cậu ta còn chưa kết hôn…”

Nam Tầm tức đến cắn răng: “Câm miệng, ông nghĩ con gái mình là tiên nữ sao, một người phụ nữ bị chồng ruồng bỏ, còn mang theo con gái, đưa tới cửa người ta còn không nhìn một cái, ông cứ chờ gánh chịu lửa giận của Diệp Sâm đi!”

Ngu xuẩn, thật không biết năm đó tại sao mẹ cô lại bị người đàn ông này lừa tới tay.

“Tiểu Tầm, con đừng như vậy, giúp cha với… Con giúp cha đi…”

Nam Tầm nhắm mắt lại, một giọt nước mắt trượt xuống từ khóe mắt: “Nam Hạo Thiên, đây là lần cuối cùng, từ nay về sau, tôi và ông ân, đoạn, nghĩa, tuyệt.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi