CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 646

Cô quá hiểu Lăng Tiêu, đây không giống chuyện hắn sẽ làm.

Thịnh Hoàn Hoàn đoán có lẽ Lăng Tiêu bảo Bạch quản gia tới điều tra vì sao cô lại ở bệnh viện, còn áo khoác là Bạch quản gia tự chủ trương, từ trước đến nay ông luôn rất thận trọng.

Bạch quản gia biết Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi đi trong lòng có oán giận, ông không miễn cưỡng, chỉ ngồi xuống bên cạnh cô như một người bạn mà nói chuyện phiếm: “Thân phận của Tích Nhi đã được xác định, lão thái thái và thiếu gia quyết định để cô ấy ở trong phủ.”

“Phải không, đây là chuyện tốt.” Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, thật lòng vui thay cho Tích Nhi.

“Chuyện này ít nhiều cũng nhờ thiếu phu nhân trợ giúp, bằng không đến nay huyết mạch của Lăng gia còn chịu khổ ở tầng hầm, lão thái thái bảo thiếu gia đón cô về phủ, nếu không phải lão gia trúng đạn nhập viện thì sáng mai thiếu gia nhất định sẽ đích thân đến Thịnh gia đón cô.”

Bạch quản gia nói rất êm tai, thứ nhất là khen Thịnh Hoàn Hoàn thông minh thiện lương, thứ hai thể hiện tâm ý của lão thái thái và Lăng Tiêu đối với cô.

Lão thái thái luôn yêu thương Thịnh Hoàn Hoàn, hiện giờ còn có thêm một phần cảm kích.

Còn Lăng Tiêu, nếu hắn không muốn thì không ai ép được hắn. Bạch quản gia nói hắn sẽ đích thân đến Thịnh gia đón Thịnh Hoàn Hoàn về phủ, chứng minh trong lòng Lăng Tiêu cũng hy vọng cô trở về.

Lời Bạch quản gia nói hay ở chỗ này.

Lăng Tiêu đến Thịnh gia đón Thịnh Hoàn Hoàn về phủ chứng minh Lăng Tiêu đã cúi đầu, cũng tức là nhận sai, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn có oán trách đến mấy cũng sẽ tan biến.

Dù sao bất cứ cô gái nào cũng phải nở mày nở mặt vì hành động này, bởi vì Lăng Tiêu không khác gì thần ở Hải Thành.

Nếu không xảy ra chuyện của Mộ Thành Chu, nếu Thịnh Hoàn Hoàn sớm nghe thấy những lời này của Bạch quản gia thì có lẽ cô sẽ thật sự tha thứ cho Lăng Tiêu, ngây ngốc cho rằng Lăng Tiêu sẽ đến Thịnh gia đón cô về.

Nhưng hiện tại cô không tin chữ nào của Bạch quản gia cả

Lăng Tiêu đích thân tới Thịnh gia đón cô trở về?

A, không có khả năng, trong lòng hắn căn bản không có cô!

Cô về hay không chẳng quan trọng gì với hắn.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không trực tiếp bác bỏ ý tốt của Bạch quản gia, chỉ im lặng dời đề tài đi: “Ông vừa nói Lăng Hoa Thanh trúng đạn?”

Lăng Hoa Thanh lại bị người ta ám sát sao?

Mới ra tù đã bị ám sát, hiện tại lại trúng đạn, rốt cuộc Lăng Hoa Thanh đắc tội ai mà một hai muốn dồn ông ta vào chỗ chết?

Bạch quản gia nghe thấy xưng hô của Thịnh Hoàn Hoàn đối với Lăng Hoa Thanh thì không tán đồng mà sửa đúng: “Thiếu phu nhân, cô nên gọi lão gia một tiếng ba hoặc là cha.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “… Xin lỗi, tôi còn chưa quen.”

Cô nghĩ mình vĩnh viễn không quen được, giống như cô nỗ lực muốn trở thành một phần tử của Lăng gia, nhưng trước sau vẫn chỉ là người ngoài.

Bạch quản gia không rối rắm vấn đề xưng hô nữa, ông còn vội vàng trở về báo cáo kết quả với Lăng Tiêu: “Lão gia bị người ta ám sát, trên vai trúng một phát súng, cũng may giải phẫu thành công, không nguy hiểm đến tính mạng.”

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Vậy là tốt rồi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi