CÔ VỢ ĐÁNG GỜM CỦA LĂNG THIẾU

Chương 670

Thịnh Hoàn Hoàn nhướng mày, không để bụng mà cười nói: “Xin lỗi cái gì, chúng thật sự rất xinh đẹp, không phải sao?”

Mộ Tư biết cô đang giả ngu, cô không muốn nói đến chuyện quá khứ, xuất hiện ở chỗ này là vì anh chắn một phát súng cho cô mà thôi.

Cô ngồi xuống cái ghế bên mép giường, lát sau cầm lấy quả táo từ trên bàn rồi nói: “Tôi gọt táo cho anh ăn?”

“Hoàn Hoàn, hiện tại anh còn chưa thể ăn cái này.”

“À, xin lỗi, tôi quên mất.” Thịnh Hoàn Hoàn có chút ảo não, lập tức bỏ táo lại.

Chốc lát sau, cô lại hỏi: “Anh uống nước không?”

Mộ Tư có chút bất đắc dĩ, bắt đầu từ khi nào mà quan hệ của bọn họ đã đến mức độ không nói lời nào cũng cảm thấy xấu hổ?

Anh ta im lặng, sau đó gật đầu với Thịnh Hoàn Hoàn. Kỳ thật anh không muốn uống, chỉ muốn gần cô thêm một chút mà thôi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, cô muốn tìm chuyện để làm, ngồi ngơ ra bên giường bệnh, không thể chơi di động, lại không biết nên nói gì với Mộ Tư thì giống như một đứa ngốc vậy.

Cô đứng dậy đổ ly nước cho Mộ Tư, độ ấm vừa phải.

“Nước tới.”

Lúc cô đưa tới trước mặt Mộ Tư thì mới nhớ tới hiện tại anh không động đậy được, vết thương nằm ở sau lưng, nửa người dưới lại tê liệt, giờ anh chỉ có đôi tay và đầu là nhúc nhích được, hơn nữa động tác mạnh quá sẽ làm rách vết thương.

Nhìn ánh mắt ảm đạm của Mộ Tư, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt hụt hẫng, anh là người kiêu ngạo quật cường như vậy, cho dù năm đó đeo chi giả, nhưng vẫn có thể sống xuất sắc tiêu sái.

Cưỡi ngựa, lướt sóng, lặn biển, bắn súng… Anh không bỏ qua cái nào cả. Nhưng hôm nay cả đứng lên mà anh cũng làm không được.

Thịnh Hoàn Hoàn làm bộ không nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của anh, vội lấy muỗng đến, dùng nụ cười xua tan áp lực: “Tôi đút anh.”

Mộ Tư gật đầu, cô đút thì anh liền uống.

Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận không để nước dính vào gương mặt tuấn mỹ của anh, mãi đến khi đút xong hơn nửa ly nước thì cô mới chần chờ phát hiện hình như đút hơi nhiều…

“Còn muốn uống không?”

Mộ Tư: “…”

Cô coi anh là trâu sao?

Thịnh Hoàn Hoàn cũng cảm thấy mình hỏi câu này đặc biệt ngu xuẩn, trên ngũ quan tinh xảo xuất hiện chút ảo não, sau đó muốn buông cái ly ra.

Lúc này Mộ Tư đột nhiên thò tay về hướng cô, bàn tay thon dài phủ lên mu bàn tay cô, sự mềm mại mang theo chút xúc cảm lạnh lẽo làm anh rất muốn tham lam nắm mãi như vậy, vĩnh viễn không buông ra.

Nhưng rất nhanh, anh lập tức ép gợn sóng nổi lên trong lòng xuống, nhìn làn da như sứ trắng của cô mà nói: “Hoàn Hoàn, vợ chồng Mộ Thành Chu là nhắm vào anh, anh như bây giờ là do nhân quả báo ứng trước kia, em không cần có gánh nặng tâm lý gì, hơn nữa anh tin mình sẽ đứng lên được, cho dù chỉ có một phần vạn khả năng, anh cũng sẽ buộc mình đứng lên.”

Cho dù chỉ vì không trở thành gánh nặng trong lòng cô, anh cũng nhất định làm mình đứng lên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi