*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiêu Túc muốn nói mình không phải thừa cơ hội trả đũa, nhưng nhìn thấy núm tóc nhỏ trong tay mình, cậu ta thật sự không biết nên nói gì để biện giải cho bản thân. Cuối cùng, Tiêu Túc dứt khoát nói: "Thôi được rồi, chuyện đã xảy ra rồi, nếu là tôi làm sai, vậy tôi xin lỗi cô, có muốn tức giận sao cũng được. Nhưng..." Lời nói của anh dừng lại, ánh mắt rơi xuống trên màn hình máy tính: "Có thể thay đổi những từ đó trước được không?"
Giang Tiểu Bạch T
"Anh Tiêu, xin hỏi anh có phải là con người không? Anh có biết mái tóc của tác giả chúng tôi là quý giã nhất không anh nhìn xem mái tóc của tôi vốn dĩ đã không được bao nhiêu, mà anh bứt một năm lớn như vậy, anh không thấy cần rút lương tâm sao?" Giang Tiêu Bạch vừa nói vừa chỉ vào mái tóc của mình
Trước kia Tiêu Túc không để ý tới bây giờ bị cô ấy nói như vậy thì liên liệu rất nhìn
Phát hiện tóc của cô ấy thực sự không ít như cô ấy nói, tuy không đến mức dày đặc nhưng ít ra dáng vẻ cũng bình thường.
Thế là Tiêu Túc nói thẳng: "Tôi thấy tóc của cô vẫn còn nhiều lắm mà."
Giang Tiểu Bạch: "...
Tiêu Túc chấp hai tay lại: "Xin lỗi, thực xin lỗi, chuyện vừa rồi là do tôi không đúng, nhưng tôi thật sự không cố ý, chỉ cần lần này cô giúp tôi sửa lại cái đoạn này, thì tôi sẽ thật lòng thừa nhận xin lỗi, được không?"
Nhìn thấy dáng vẻ rất vội vàng của cậu ta, hoàn toàn không vì chuyện bức tóc của cô ấy mà cảm thấy có chút áy náy, Giang Tiểu Bạch hừ lạnh một tiếng: "Không sửa.
"Tôi hứa sẽ sửa lại cho anh đã là ngoại lệ rồi, bây giờ anh đã xúc phạm đến tôi, tôi kiên quyết không sửa."
Tiêu Túc sắp phát điện lên, mặc dù nói câu Da và mơ đã về nhà cũ, Tiểu Tục không biết họ sẽ ở đó bao lâu, cậu ta chỉ biết rằng trước giờ an c trưa có lẽ câu sẽ an toàn.
Nhưng sau khi ăn trưa xong thì sao? Cậu Dạ và mơ không thể ở lại căn nhà củ của nhà họ Da cả ngày được? Chác sẽ quay về ăn trưa, đợi sau khi ăn trưa xong, Có thể câu Da sẽ tìm hỏi cậu ta ve tu lieu.
Cô gái viết thực đã không sửa lại cho câu ta chẳng lẽ đến lúc cậu ta phải đem bản tiểu thuyết ngôn tình bá đạo tà quỷ này nộp lên trước mặt cậu Dạ sao?
Cậu ta sai rồi.
Cậu ta không nên tìm một người viết thuê trên mạng, cũng không nên sau khi tìm được người viết thuế, bởi vì cần gấp mà không thèm kiểm tra xem bên kia viết về cái gì.
Bây giờ có thể nói là đã tự đào hố chôn mình
rồi.
"Tôi thật sự không cố ý mà, như vậy đi, cô sửa lại trước, sau đó cô muốn thêm tiền hay là thế nào đều tùy cô cả."
Giang Tiểu Bạch vốn vẫn muốn chống cự đến cùng, nhưng khi nghe thấy cậu ta nói tăng tiền, thì liền híp mắt: "Anh cho rằng tôi là ai chứ? Còn tăng tiền, anh xem tôi là loại người gì chứ? Tôi là loại người thấy tiền sang mat sao?
Tiêu Túc: "Tôi"
ít nhất ba lần!” Lời Tiêu Tục vẫn còn đọng tại cổ họng chưa kịp nói ra, thị Giang Tiểu Bạch giơ ba ngón tay ra.
Tiêu Túc im lặng trong chốc lát, cậu ta rủ mất
xuống.
Được rồi, quả nhiên có tiên thì có thể sai khiến
ma quý
Đối với con người cũng vậy. "Tăng! Vậy bây giờ cô sửa đi."
"Được thôi" Giang Tiểu Bạch lập tức bỏ chuyện mái tóc sang một bên, ngồi xuống trước chiếc laptop, trở nên vô cùng tích cực, vốn đĩ tiền mà Tiêu Túc đưa cũng rất đáng kể, nếu bây giờ tăng thêm gấp ba, thể thì cô ấy có thể nghỉ ngơi trong một thời gian mà không cần nhấc máy rồi.
Đã soạn thảo.
Cô ấy sắp không thể chịu được việc viết bản thảo mỗi ngày.
Tốc độ của Giang Tiểu Bạch rất nhanh, xóa thứ này đi cũng rất nhanh, dù sao thì Tiêu Túc cũng chỉ là không thích những từ đó, nên cô ấy chỉ xóa đi những chữ mà cậu ta không thích thì được rôi.
Tiêu Túc đứng bên cạnh nhìn chăm chăm rồi thỉnh thoảng nói: "Đoạn này thật sự không cần thiết đầu, tôi thấy nó không có giúp gì cho anh ấy.
Cô cho này nữa, cho này đều không cần Giang Tiểu Bạch vừa xóa đi, vừa đưa mắt nhìn cậu ta, không chịu nỗi mà hỏi. Mà này, cai cậu Dạ mà anh nói, chẳng lẽ đã mất trí nhớ rồi sao?"
Nghe thấy vậy, Tiêu Tức giật mình, sau đó nhìn cô ấy với ánh mất đây nguy hiểm
Làm sao có biệt Với tư cách là một tác giả, cậu ta không nói với cô ấy về tình hình hiện tại của câu Da, mà chỉ