*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Nà ní?
Đậu Nhỏ chớp chớp mắt, nhìn Uất Trì Kim trước mặt.
Rồi lại chớp chớp mắt, Uất Trì Kim trước mặt vẫn bình tĩnh nhìn cậu bé như trước. Tuy rằng trên gương mặt ông ta mang theo ý cười, ánh mắt cũng híp lại thành một đường, nhưng thần sắc cùng cảm xúc trong đáy mắt lại không có nửa phần cảm xúc đùa giỡn.
Cậu bé lại chớp chớp mắt, chẳng lẽ... Đây là biện pháp ba nghĩ ra không?
Trong đầu Đậu Nhỏ chỉ còn lại một ý tưởng, đó là... Ba dường như đã gài cậu vào tròng?
Bản thân ba không muốn công ty của ông cố ngoại, vì vậy ba đã để lại một cơ nghiệp lớn như vậy cho cậu bé?
Ừm, ném cho cậu làm những việc mà cậu không hiểu cái gì cả, cục cưng chỉ mới năm sáu tuổi!
Ba thật xấu xa!
Người đàn ông đã làm tổn thương mẹ quả nhiên không phải là thứ tốt mà!
Bây giờ mục tiêu đã chuyển sang cậu ta, Đậu Nhỏ cảm thấy ủy khuất! “Đậu Nhỏ?” Uất Trì Kim thấy Đậu Nhỏ không trả lời, cho rằng cậu bé không nghe rõ, vì thế lại giải thích một lần nữa: “Cháu đừng sốt ruột chứ, ý của ông cổ ngoại, là nói công ty sẽ giao cho cháu. Nhưng không phải bây giờ, đợi đến khi Đậu Nhỏ lớn lên có năng lực quản lý này, cháu nghĩ xem nào, như vậy sau này khi Đậu Nhỏ lớn lên sẽ có khối tài sản hàng trăm ty."
Đậu Nhỏ nghiêng nghiêng đầu.
Cậu mới sáu tuổi, đã có gia sản hàng tỷ? Nghe có vẻ như một sự nghiệp rất tuyệt vời!
Tuy nhiên, Đậu Nhỏ cảm thấy rằng một công ty lớn như vậy quản lý được thì sẽ rất mệt mỏi, và... Lý tưởng của cậu bé không phải là làm tổng giám đốc như ba cậu.
Lý tưởng của cậu...
Đậu Nhỏ bĩu môi, vẻ mặt lộ ra ý rõ ràng là không vui. Uất Trì Kim cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, nhất thời có chút xấu hổ, chỉ có thể nói: “Đậu Nhỏ, Ông cổ ngoại sẽ không miễn cưỡng cháu, nếu Đậu Nhỏ không vui, vậy cháu cũng có thể cân nhắc cho kỹ lưỡng. Hoặc là ông cổ ngoại sẽ trực tiếp biến điều này thành tiền bạc giao cho Đậu Nhỏ, đảm bảo cho cháu cố ngoại của ông trong tương lai không lo lắng gì."
Trên thực tế, cách tiếp cận như vậy là không chính xác.
Sẽ trở thành sự nuông chiều, nghiêm trọng hơn thì tính cách của đứa trẻ sẽ thay đổi, cảm thấy rằng với những đảm bảo này trong tương lai sẽ không cần phải nỗ lực, đi đâu cũng sẽ giơ tay nhấc chân không cần làm gì.
Nhưng nếu đối tượng là Đậu Nhỏ, Uất Trì Kim cảm thấy mình sẽ không có những lo lắng này.
Đem gia sản cố gắng liều mạng cả đời cho con cái người nhà mình, Uất Trì Kim không hề đau lòng chút nào mà chỉ là có một chút đáng tiếc.
Đậu Nhỏ vốn không muốn tiếp nhận, nhưng suy nghĩ kỹ hơn một chút lại cảm thấy tiếp nhận những thứ này hình như cũng không ảnh hưởng
đến lý tưởng của cậu bé.
Dù sao đợi đến cậu trưởng thành còn có thời gian rất dài, công ty lớn như vậy đến lúc đó cậu sẽ tìm một người đáng tin cậy đi quản lý là được, mà cậu bé sẽ làm người đứng phía sau, an tâm theo đuổi ước mơ của mình, như vậy không phải cũng rất tốt sao?
“Ông cổ ngoại, ông đừng nghĩ như vậy, Đậu Nhỏ hứa với Ông cố ngoại là được rồi” “Cháu nói cái gì?” Uất Trì Kim mừng rỡ quá độ: “Đậu Nhỏ nói là thật sao?"
Đậu Nhỏ gật gật đầu: "Dạ"
“Tốt rồi. Tốt, tốt tốt.”
Đại khái là bởi vì quá mức mừng rỡ, Uất Trì Kim liên tục nói mấy chữ tốt này, sau đó lại nói: “Vậy ông sẽ lập tức nói tin tức tốt này cho ba cháu biết."
Đậu Nhỏ ngồi tại chỗ, chớp chớp mắt. Wow, có vẻ như cậu bé sẽ trở nên rất giàu có.
Ba ngày sau.
Uất Trì Kim cùng Đậu Nhỏ về nước.
Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử hai người đích thân đến sân bay đón, sau đó dẫn đến ở tại biệt thự Hải Giang.
Sau khi Đậu Nhỏ về nước, làm một trận oán giận và nói một đống lời với mẹ, lại tìm ba tính sổ, còn gọi điện thoại cho Tiểu Nhan.
“Dì Tiểu Nhan, cháu đã về nước rồi, cháu rất muốn ăn cơm dì Tiểu Nhan nấu.
Chu Tiểu Nhan và đứa nhóc này sống chung gần năm năm, tuy rằng không phải mẹ con nhưng tình cảm cũng giống mẹ con, lúc này nhìn thấy Đậu Nhỏ về làm nũng với mình như vậy, lòng cô ấy lập tức mềm nhũn.
"Đậu Nhỏ ngoan, nếu muốn ăn dì Tiểu Nhan sẽ làm cho cháu nha."
"Nhưng mà, cháu nghe mẹ nói dì Tiểu Nhan từ chức, cũng không sống đối diện nhà chúng cháu như trước nữa. Bộ dáng đứa nhóc trông như rất mất mát, lông mày đều nhiễm vài phần sầu muộn: “Dì Tiểu Nhan đi đâu vậy ạ? Có phải sau này cũng không muốn nhìn thấy Đậu Nhỏ không a?"
Chu Tiểu Nhan: “Đâu có chuyện gì đâu, bây giờ cháu đang ở đâu? Dì Tiểu Nhan đi qua đón cháu được không?”
Nửa tiếng nữa
Chu Tiểu Nhan lái xe đến biệt thự Hải Giang, từ xa liền nhìn thấy Đậu Nhỏ đang chờ cô.
“Bác tài xế, phiền ông ở chỗ này chờ một chút, lát nữa tôi còn phải ngồi xe của ông trở về.
Người lái xe gật đầu: “Được.”
Chu Tiểu Nhan xuống xe đóng cửa xe lại, bước nhanh đến bên cạnh Đậu Nhỏ, lúc cô ấy đi bộ liền theo bản năng tháo khăn quàng cổ xuống, đến gần trực tiếp quấn quanh cổ Đậu Nhỏ.
“Trời lạnh như vậy, sao cháu không quấn khăn quàng cổ lại? Còn nữa, sao chỉ có một mình cháu, mẹ cháu đâu rồi?"
"Ba mẹ đang ở cùng nhau rồi, cháu không nên đi quấy rầy bọn họ đâu~"
Nhìn bộ dáng dè dặt của cậu bé như một tên trộm gà vậy, Tiểu Nhan nhịn không được muốn cười, vì thế đưa tay nhéo nhéo hai má cậu bé nhỏ giọng nói: “Sao cháu lại hư như vậy chứ?"
Đậu Nhỏ chớp chớp mắt: “Dì Tiểu Nhan, cháu làm không đúng sao? Là ba cháu nói rằng mặc dù cháu đã trở về nhà, nhưng cháu cũng không thể tùy ý quấy rầy thế giới của ba và mẹ cháu được.”
Tiểu Nhan: …………
Không nghĩ tới nhân cách Cậu Dạ lại là như thế này, cô có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng có chút xấu hổ, chỉ có thể chuyển đề tài.
"Vậy được rồi, nhưng cháu cũng vẫn phải gửi tin nhắn với mẹ cháu nói cháu đi chơi với dì, bằng không mẹ cháu không tìm được cháu sẽ lo lắng cho cháu.
Vì vậy, Đậu Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu.
Sau đó Tiểu Nhan liền dẫn theo Đậu Nhỏ lên xe, sau khi lên xe, Đậu Nhỏ phát hiện trên xe có một hộp giữ ẩm, có chút hưng phấn: “Dì Tiểu Nhan, dì cố ý mang cho cháu sao?”
Nói xong, Đậu Nhỏ liền ôm hộp giữ ẩm, muốn
mở ra.
Nhìn biểu cảm này trên mặt cậu bé nhảy dựng lên chờ mong, Tiểu Nhan thật sự không đành lòng phá vỡ tâm trạng hiện tại của cậu, nhưng cái hộp giữ ẩm này là cô muốn mang đến bệnh viện, nếu bị Đậu Nhỏ ăn hết, vậy thì không còn nữa.
Cô chỉ có thể ngăn chặn hành động của cậu
bé.
"Đậu Nhỏ này, đồ trong hộp giữ ấm này không phải mang cho cháu, cho nên không thể ăn được.
Nghe vậy, động tác trên tay Đậu Nhỏ dừng lại, một lúc lâu sau ngẩng đầu biểu tình buồn bực nói: “Dì Tiểu Nhan, có phải ở bên ngoài có bảo bối của nhà người khác rồi hay không?"
Tiểu Nhan: "..."
“Dì Tiểu Nhan thật xấu!" Đậu Nhỏ đẩy trả hộp giữ ấm đó cho Tiểu Nhan, hừ một tiếng ôm cánh tay ngồi sang một bên, đưa lưng về phía Tiểu Nhan không để ý tới cô ấy.
Nhưng bộ dáng này của cậu, ra vẻ rất già nua nhưng lại rất đáng yêu.
Ngay cả người lái xe nhìn thấy cậu bé như thế này, cũng có chút nhịn không được nói: “Cô gái, đứa bé này là con của cô à? Đáng yêu như vậy, lại còn trông đẹp trai như vậy."
Khóe miệng Tiểu Nhan giật giật, sau đó đáp: “Là con trai của một người bạn của tôi, ông đừng khen cậu bé này nữa, đuôi cậu bé rất dễ vềnh lên trời đó.
“Đậu Nhỏ này.”
Tiểu Nhan gọi Đậu Nhỏ một câu, Đậu Nhỏ nặng nề hừ một tiếng, không để ý tới cô ấy.