*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*
Tiểu Nhan thầm nghĩ, cái này chắc là có liên quan với chuyện với Hàn Thanh lần trước.
Nghĩ đến Hàn Thanh, ánh mắt Tiểu Nhan trở nên có chút buồn bã, cô ấy cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc sau đó nhẹ nhàng nói.
“Cha mẹ nãy ngồi đây một lát nhé, con vào đó xem.
Sau đó Tiểu Nhan đi vào trong, khi cha Chu nhìn thấy thì ông ấy muốn đi theo nhưng mà La Tuệ Mỹ đã ngăn ông ấy lại.
“Ông làm cái gì vậy? Ngồi xuống đây đi, vừa mới xuất viện đó.”
Cha Chu: "..."
Đối với La Tuệ Mỹ thì ông ấy không có khả năng phản kháng bác lại nào, vì vậy ông ấy chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi xuống đợi.
Đúng lúc này thì La Tuệ Mỹ nhìn thấy vài bóng người từ ngoài cửa đi vào, liền nói: “Khách đến rồi, tôi đi đến đó chào hỏi, ông ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích."
"Đi đi.”
Thấy La Tuệ Mỹ đã đi rồi thì cha Chu vẫn nhìn hướng mà Tiểu Nhan đã biến mất, ông ấy muốn tìm một tiểu tổng giám đốc Dạ, dù biết người bên kia chỉ là một đứa trẻ.
Nhưng đó là con của cậu Dạ, không ngờ con gái ông ấy lại có thể hòa thuận với vợ chồng cậu Dạ đến như vậy, ngoại trừ trong lòng cha Chu cảm thấy yên tâm thì ông ấy cũng còn có chút tự hào.
Con gái ông có tiền đồ hơn ông nhiều lắm.
“Xin chào, mời vào.”
Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm đến cùng nhau, và tài xế đã được đổi thành Tiêu Túc.
Nhìn thấy tài xế đổi thành Tiêu Túc thì lúc này trong lòng Hàn Mộc Tử đã thầm mắng.
Không ngờ người đàn ông này lại quỷ quyệt như thế, anh không để cô lo chuyện của Hàn Thanh và Tiểu Nhan nhưng mà sau lưng anh lại kéo Tiêu Túc vào. Chỉ vì sự có mặt của Tiêu Túc nên Hàn Mộc Tử mới không có động thủ.
Cô dự định khi có thời gian riêng sẽ tìm Dạ Mạc Thâm để tính sổ.
Vì lẽ đó nên khi bọn họ đi vào, Tiêu Túc và Dạ
Mạc Thâm đều cầm theo lễ vật trong tay, vẻ mặt Dạ Mạc Thâm lạnh lùng không có chút vui mừng nào, khí chất uy nghiêm mà nặng nề.
Tiêu Túc đi theo anh quanh năm nên trên người cũng có nhiễm đôi chút.
La Tuệ Mỹ chỉ nhìn thoáng qua bọn họ liền cảm thấy hai người đàn ông này không phải rất dễ trêu chọc, trong lòng bà ấy có chút hồi hộp. Cuối cùng người phụ nữ nhỏ nhắn bên cạnh nở nụ cười tươi lên tiếng chào hỏi.
“Chào dì.”
La Tuệ Mỹ: “2”
“Hôm nay tiệm mì mới của Tiểu Nhan khai trương nên bọn con đến đây để ủng hộ cô ấy. Đây là một chút quà thể hiện tấm lòng của bọn con.”
Nói xong, Hàn Mộc Tử ra hiệu cho Dạ Mạc Thâm đưa quà, vì vậy Dạ Mạc Thâm với khuôn mặt lạnh lùng đưa món quà trên tay cho bà ấy.
La Tuệ Mỹ lúc này cũng ngẩng đầu nhìn Dạ Mạc Thâm, sau khi nhìn rõ mặt anh thì bà ấy lập tức sững sờ.
Người đàn ông này lớn lên thật đẹp, nhưng mà trên đời này lại có hai người giống nhau đến vậy sao?
Người đàn ông đẹp trai và cao ráo trước mặt này trông giống hệt Đậu nhỏ. Những ngày này, Đậu nhỏ và La Tuệ Mỹ đã ở bên nhau một thời gian dài nên mối quan hệ của họ đã trở nên rất thân thiết. Bây giờ lại đột nhiên lại nhảy ra một người khác trông giống hệt như Đậu nhỏ làm bà ấy có chút giật mình.
La Tuệ Mỹ nhìn Dạ Mạc Thâm một lúc rồi sau đó nhìn Hàn Mộc Tử, người có nụ cười dịu dàng và ngọt ngào, nhanh chóng phản ứng.
“Con, con là Mộc Tử?"
Hàn Mộc Tử sững người một lúc, thật ra cô chưa từng nhìn thấy mẹ của Tiểu Nhan bao giờ. Lúc nãy cô chỉ dựa vào ngoại hình và tuổi tác đoán chừng mà thôi, bởi vì bà ấy trông rất giống Tiểu Nhan, đặc biệt là lông mày.
Nhưng mà Hàn Mộc Tử không ngờ rằng La Tuệ Mỹ biết cô.
"Đúng vậy, con là Mộc Tử, trước kia..."
“Này, có phải con muốn hỏi dì đã từng gặp qua con hay không mà làm sao dì có thể nhận ra con đúng không?”
Hàn Mộc Tử cười gật đầu.
“Thực ra cũng không phải, hôm nay dì của con cũng là lần đầu tiên nhìn thấy con đó, nhưng mà dì thường nghe Tiểu Nhan kể về con, hơn nữa... Đậu nhỏ hiện đang sống trong nhà của chúng ta, thắng bé có chút giống...
Nói đến đây, La Huệ Mẫn nhìn Dạ Mạc Thâm thật sâu, bà ấy không biết nên gọi anh là gì, lời nói
Tuệ Mỹ cũng không có rào cản khi nói chuyện với cô, lúc này thân mật nắm lấy tay cô, sau đó dẫn cô đi vào trong.
“Chúng ta vào trong ngồi rồi nói chuyện đi.
"Dạ được.”
Hàn Mộc Tử thả bàn tay đang nắm lấy tay áo của Dạ Mạc Thâm ra rồi cùng La Tuệ Mỹ bước vào.
Dạ Mạc Thâm im lặng khi nhìn thấy cô buông lỏng tay áo, trong lòng có chút cảm giác mất mát.
Nhìn bóng lưng của vợ mình trước mặt, trong lòng Dạ Mạc Thâm lắc đầu bất đắc dĩ, vừa rồi còn đang kéo tay áo anh, nhưng mà sau khi đạt được mục đích thì cô lại bỏ mặc anh rồi.
Nhưng mà anh cũng tiến lên một bước và ngoan ngoãn đi theo họ.
Cha Chu đang ngồi tại chỗ chờ đợi, khi nghe thấy tiếng bước chân liền liếc nhìn lại đây.
Chỉ cần nhìn thoáng qua thì ông ấy đã hóa đá ngay tại chỗ.
“Tổng, tổng giám đốc Dạ?”
Ông ấy có bị hoa mắt không vậy? Hoặc có thể đó là hậu quả của vụ tai nạn xe hơi, nếu không thì làm sao ông ấy có thể nhìn thấy tổng giám đốc Dạ của họ xuất hiện trong tiệm mì nhỏ này?
Không đúng, tổng giám đốc Dạ phải ở đây vì lý do gì đó rồi.
Dù sao thì tiểu tổng giám đốc Dạ cũng đang ở đây, không có gì là không thể.
Lão Chu cũng phấn khích mà đứng lên: "Tổng giám đốc Dạ."
“Giám đốc Chu." Dạ Mạc Thâm giao lại những thứ đã mang cho ông ấy. “Con nghe nói chú bị tai nạn ô tô nhập viện, con không có thời gian đến bệnh viện gặp chú, con xin lỗi, đây là một chút lòng thành của con.
Nhìn túi quà, lão Chu run rẩy đưa tay ra nhưng mà không dám nhận lấy.
“Chuyện này...
“Chú à, đây là một chút áy náy của con và Mạc Thâm. Trước đây con không biết chú đã nhập viện, nếu không thì con và anh ấy đã đi thăm chú từ lâu rồi. Thực xin lỗi.”
Hàn Mộc Tử quen biết cha Chu, dù sao thì ông ấy cũng là giám đốc phòng tài chính và cô cũng đã từng nhiều lần liên hệ với ông ấy.
Lúc này, cha Chu phấn khích đến mức sắp
ngất xỉu, tổng giám đốc Dạ luôn luôn lạnh lùng
vậy mà lại đến tiệm mì nhỏ của con gái ông ấy,
hơn nữa còn tặng quà, bày tỏ lời xin lỗi, vợ tổng
giám đốc cũng...
"Mộc Tử?"