CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nhìn thấy bây giờ cậu ta vẫn còn mang theo một món quà mà Mộc Tử dường như đang cố tình tạo ra không gian riêng cho bọn họ nên dù Tiểu Nhan đang ngại ngùng nhưng không thể phớt lờ cậu ta được nữa, chỉ có thể chủ động chào hỏi.

Khi Tiêu Túc bị Tiểu Nhan gọi tên thì cậu ta mới hoảng hồn phục hồi tinh thần trở lại.

Hôm nay cậu ta đến đây để tặng quà mà cậu ta chỉ mới biết được tin Tiểu Nhan sẽ khai trương tiệm mì hôm nay nên cậu ta đã chủ động đi theo cậu Dạ. Sau khi vào thì phát hiện cô gái nhỏ mà cậu ta ngày đêm nhớ nhung đã gầy đi rất nhiều, mặc dù cô ấy đã trở nên đẹp hơn trước nhưng trong lòng Tiêu Túc cũng tràn đầy đau khổ.

Cậu ta nhận thấy rằng mình vẫn thích khuôn mặt nhỏ nhắn có chút béo của Tiểu Nhan hơn.

Bây giờ cô ấy quá gầy.

"Chúc mừng cô khai trương tiệm mì mới. Hôm nay mới biết được tin tức nên tôi chỉ có thể chọn vội quà, hy vọng cô thích.

Tiêu Túc bước tới và đưa món quà của mình cho cô ấy.

Còn Hàn Mộc Tử thì khi đang đi lên cầu thang, tự nhiên cũng đã nghe thấy lời nói của Tiêu Túc, khóe miệng không thể che giấu được mà giật giật, thầm than cái miệng thằng nam của Tiêu Túc.

Loại nhận xét này nghe có vẻ rất chính thức, như thể hai người đang có một mối quan hệ rất kỳ lạ.

Hàn Mộc Tử nhìn về phía Tiêu Túc, Dạ Mạc Thâm ôm eo cô lại lạnh lùng nói: “Tập trung, đừng để bị ngã.”

Nghe thấy thế thì Hàn Mộc Tử hoàn hồn, cô nhìn Dạ Mạc Thâm một cái thật sâu nhỏ giọng lên án: “Trước đây em muốn nói với anh em về chuyện của Tiểu Nhan nhưng anh đã nói với em rằng đừng xen vào chuyện của người khác, nói rằng chúng ta có quá ít thời gian cho nhau. Bây giờ đang xảy ra chuyện gì hả? Anh không để em xen vào mà lại đi giúp Tiêu Túc, anh là người hai mang sao?”

Sau khi bước qua bậc thang cuối cùng, hai người chính thức lên lầu 2. Hai tay ôm eo của Dạ Mạc Thâm Thần hơi buông lỏng ra, xem ra anh đã không còn nhiều lo lắng như vậy.

Nhưng vào lúc này anh lại nhưởng mi khẽ liếc cô một cái, thấp giọng nói: “Ai nói anh mang theo Tiêu Túc?"

“Vậy mà nói là không mang theo sao?" "Nếu cậu ta mở miệng nói với em thì em sẽ từ

chối sao?"

Hàn Mộc Tử: “...

Dưới lầu, bầu không khí thật xấu hổ.

Nghe được ngôn ngữ chính thức của bên kia, Tiểu Nhan chỉ có thể tiếp nhận món quà, cũng trang trọng mà mỉm cười: “Cảm ơn, tôi sẽ thích nó, anh có lòng rồi."

Cuộc nói chuyện giữa hai người không khỏi khiến hai người nhà họ Chu nghi ngờ, cha Chu có quen biết với Tiêu Túc, biết cậu ta là cánh tay phải của cậu Dạ, hầu như cậu Dạ đi đâu thì cậu ta cũng đi theo đó.

Vì vậy, tối nay khi cậu Dạ đến tiệm mì của con gái ông ấy, Tiêu Túc làm trợ lý đi theo cũng là chuyện bình thường, nếu đã đến đây rồi thì mua quà tặng cũng là điều hợp lý nên cha Chu cũng không nghĩ nhiều như vậy.

Sau khi món quà được trao, ba Chu nhanh chóng chào Tiêu Túc và mời cậu ta ngồi xuống.

Đối mặt với cha mẹ của Tiểu Nhan thì Tiêu Túc cũng không được tự nhiên, có chút không thể buông lỏng bản thân, ngồi trước mặt họ cũng rất gò bó.

“Trợ lý Tiêu, tiểu tổng giám đốc Dạ làm việc ở đây thì tổng giám đốc Dạ sẽ tức giận sao?"

Ngay khi Tiêu Túc vừa ngồi xuống thì cha Chu đã hạ giọng cẩn thận hỏi.

Hết cách rồi, ông ấy thực sự không thể đoán ra được tâm tình của tổng giám đốc Dạ, và cho dù không hiểu thì ông ấy cũng không dám hỏi thẳng. Nhưng mà với trợ lý Tiêu thì lại khác, cậu ta dễ nói chuyện hơn.

Quả nhiên, sau khi nghe ông ấy hỏi thì Tiêu Túc đã mở miệng giải thích cho ông ấy một cách nghiêm túc và trịnh trọng.

"Giám đốc Chu đừng lo lắng, Đậu nhỏ và Tiểu Nhan đã ở bên nhau nhiều năm rồi, hơn nữa mối quan hệ của họ cũng rất tốt, cậu Dạ sẽ không tức giận.”

Cậu Dạ nào dám tức giận, mợ còn đang ở đó. Đừng nói là tức giận, vừa nãy khi anh nói thêm

một câu, liền bị mợ chế phục, sau đó còn phá lệ

mà lên tiếng giải thích.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Túc nhìn thấy chuyện

này.

Cha Chu nghe vậy thì gật đầu nhẹ nhõm một hơi, sau đó cười nói: “Tốt rồi, quá tốt rồi, tôi cứ sợ làm mất lòng tổng giám đốc Dạ.” "Các người nói chuyện đi, con vào trong trước."

Thấy Tiêu Túc và cha mình nói chuyện hợp như vậy thì Tiểu Nhan cũng không đứng ở đó nữa, đi thẳng vào trong mà La Tuệ Mỹ cũng đứng dậy.

“Nhan Nhan để mẹ giúp con. Tiêu Túc nhìn chằm chằm vào bóng dáng của

Tiểu Nhan và sững sờ trong giây lát.

Đáng lẽ cậu ta không nên đến, sau khi nghe cô ấy nói những điều đó thì cậu ta hẳn là nên tránh xa cô ấy ít nhất một thời gian, nhưng mà... nghe thấy tên cô ấy thì Tiêu Túc vẫn không tự chủ được, nên đã mua một món quà rồi tặng rồi đi qua đây thôi.

Cậu ta cũng không biết mình đang làm gì hoặc liệu cậu ta có làm đúng...

Nhưng Tiêu Túc biết rằng mình nên làm điều gì đó, nếu không thì thực sự sẽ không còn hy vọng. Cha Chu ngẩng đầu nhìn thì thấy Tiêu Túc đang ngày người nhìn vào chỗ nào đó, nhìn lại thì phát hiện đó là hướng con gái mình đã biến mất. Ông chớp chớp mắt, suy nghĩ một chút, cảm giác như mình đã phát hiện ra điều gì đó.

“Chị Tiểu Nhan

Sau khi Tiểu Nhan bước vào thì hai người giúp việc mà cô ấy thuê đã chào hỏi cô ấy một tiếng.

“Được rồi, mọi người cứ tiếp tục bận rộn việc của mình đi.”

Nói xong, bản thân cô ấy cũng bắt đầu bận rộn, La Tuệ Mỹ lúc này mới nghiêng người về phía cô ấy và thì thầm: "Bạn của con, rất hạnh phúc."

"A?"

Câu nói đột ngột này khiến Tiểu Nhan không hiểu ra sao và cũng không hiểu mẹ mình đang nói về cái gì.

"Mẹ? Ý của mẹ là gì?”

“Mẹ đang nói về cô bạn Mộc Tử của con đó."

“Cô ấy bị sao vậy?”

“Không có gì, mẹ chỉ đang cảm thán thôi, con bé đã cưới đúng người rồi.” La Tuệ Mỹ đứng ở bên cạnh Tiểu Nhan, nghiêm túc nói: “Mẹ thường nghe cha con nói, tổng giám đốc Dạ đó là người có tính cách không dễ trêu vào. Mẹ thấy người đàn ông đó lớn lên đẹp trai lại còn giàu có nhưng lại bị bạn của con ăn sạch sành sanh. Con nghĩ xem như vậy thì có hạnh phúc hay không?”

Tiểu Nhan sững sờ, hóa ra là đang nói Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử bây giờ trông rất vui vẻ, nhưng trước đây cô đã trải qua rất nhiều chuyện, cô ấy biết hết tất cả những chuyện mà cô và cậu Dạ đã trải qua trước đây, chuyện đó cũng rất đau lòng.

Nhưng mà Tiểu Nhan cũng không định nói với La Tuệ Mỹ biết những chuyện đó nên cô ấy chỉ gật đầu phụ họa. “Vâng, quả thực rất hạnh phúc.”

“Đối với một người phụ nữ thì việc lấy chồng là chuyện rất quan trọng. Kết hôn chính là cuộc đời thứ hai của người phụ nữ, nếu lấy phải người xấu thì tương đương với việc nhảy vào hố lửa. Vì lẽ đó Tiểu Nhan... mẹ nghĩ rằng con hãy tìm người nào đó biết yêu vợ, sẵn sàng bảo vệ vợ giống như tổng giám đốc Dạ thế này nhé."

Tiểu Nhan không coi trọng những lời này, vì mọi người đều biết đạo lý này nhưng không phải ai cũng may mắn như vậy.

Cô ấy không phải là Hàn Mộc Tử và cô ấy chưa gặp Dạ Mạc Thâm thuộc về cô ấy.

Cô ấy chỉ là một Tiểu Nhan nhỏ bé đã yêu một người không thể yêu.

“Con có nghe mẹ nói gì với con không?”

“Con nghe rồi mẹ."

"Sau đó, con nghĩ như thế nào?"

“Con có thể nghĩ gì? Mẹ, mẹ có thể nhìn thấy phẩm hạnh của con gái mẹ không, muốn tiền cũng không có tiền, muốn nhan sắc thì cũng không có nhan sắc.

Vừa nói, Tiểu Nhan dường như đã chạm phải điều gì đó buồn bã, hai mắt cô đỏ bừng.

La Tuệ Mỹ nhìn chăm chăm vào đôi mắt đỏ

hoe của Tiểu Nhan, Tiểu Nhan nhận ra mình quá

co-vo-danh-trao-1060-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi