*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nghe thấy lời nói này thì cha Chu trông không
hài lòng.
“Nghe bà nói chuyện như thế nào vậy hả? Tôi xuất viện thì có nghĩa là tôi đã không sao rồi. Tại sao khi tôi đến bệnh viện thì con gái còn phải chăm sóc cho tôi? Tổng giám đốc Dạ xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao tôi có thể không đi xem được chứ?"
“Được rồi, ông cứ để con gái mình đi đi, ông đừng làm thêm loạn nữa.
Cha Chu: "..."
Ông ấy bất mãn vung tay cố gắng vùng dậy chống cự nhưng mà vì có La Tuệ Mỹ nên ông ấy cũng không thể làm gì được.
Tiểu Nhan đứng một bên nghe họ nói chuyện nên nhẹ nhàng thuyết phục: “Cha, mẹ nói đúng rồi đó. Bây giờ cũng đã muộn như vậy rồi, đi theo cũng thật bất tiện, con đi một lúc còn phải tìm cơ hội đưa cha về, đến lúc đó thì phiền lắm. Nếu cha thực sự lo lắng cho cậu Dạ thì cha cử ở nhà nghỉ ngợi đêm nay, ngày mai hãy đến bệnh viện thăm cậu Dạ"
Sau khi nói xong thì Tiểu Nhan mặc kệ phản ứng của ông ấy là gì, cô ấy xách túi sau đó cầm lấy tay Đậu nhỏ rồi đi đến bệnh viện.
“Con phiền cha mẹ giúp con đóng cửa tiệm mì nhé, con đưa Đậu nhỏ đến bệnh viện trước.
Đậu nhỏ ngoan ngoãn vẫy tay chào vợ chồng nhà họ Chu.
Tiểu Nhan vừa rời khỏi tiệm mì và định bắt taxi thì một bóng dáng quen thuộc đã xuất hiện trước mặt cô.
“Tiêu Túc? Sao anh lại ở đây?”
Lúc này cậu ta không phải nên ở bệnh viện sao?
Tiêu Túc nghe thấy tiếng cô ấy thì quay đầu lại, trên môi nở nụ cười ấm áp: “Tôi biết cô rất không yên lòng nên khi có thời gian thì tôi đã trở lại đón các người.”
Cậu ta đang nói đến đón các người chứ không phải cô, cho nên câu nói này không làm cho Tiểu Nhan tăng áp lực, cô ấy cũng nóng lòng muốn đến bệnh viện, nhưng mà cô ấy không biết đó là bệnh viện nào.
Nếu ai đó đến đón thì càng tốt hơn, không cần phải gọi điện thoại hỏi thăm.
"Lên xe đi."
Sau khi lên xe thì Tiểu Nhan ôm Đậu nhỏ ngồi ở bên cạnh, lúc này thời tiết vẫn còn hơi lạnh, cô ấy cũng lo lắng rằng Đậu nhỏ sẽ bị cảm lạnh nên cô ấy đã kiểm tra lại cậu vài lần trước khi ra ngoài.
“Nếu con buồn ngủ thì con có thể ngủ một lát trong lòng dì Tiểu Nhan, lát nữa dì sẽ đánh thức con."
Đậu nhỏ dụi mắt: “Dì Tiểu Nhan, con không buồn ngủ.”
Tiểu Nhan khẽ cười với cậu, sau đó xoa đầu
cậu: “Tạm biệt.”
Sau đó, cô ấy dường như nghĩ ra điều gì đó, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu lên.
“Không phải, anh đến đây vậy thì Mộc Tử không phải ở bệnh viện còn lại một mình sao? Cô ấy là phụ nữ mang thai thì làm sao có thể.
“Tôi sẽ không làm một điều không đúng đắn như vậy đâu. Hiện giờ có người đang ở cùng với
mo."
Nếu không thì làm sao cậu ta dám chạy ra ngoài? Tiêu Túc dám đi ra ngoài là vì có người đang ở bên cạnh mợ.
Có ai đó ở bên cạnh?
"Ai?"
Lúc bọn họ đi ra ngoài thì hiển nhiên chỉ có ba người, Tiêu Túc bây giờ đang ở đây thì còn có ai ở cùng Mộc Tử chứ?
Một cái tên nảy ra trong tâm trí cô, có lẽ là chỉ có người đó đi.
Dù sao thì anh ta vẫn luôn rất quan tâm đến chuyện của Mộc Tử.
Quả nhiên, Tiêu Túc đang lái xe phía trước nghe thấy câu hỏi của cô ấy thì cậu ta im lặng một lúc rồi mới chậm rãi nói.
“Hàn Thanh.”
Hàn Thanh...
Hai chữ này đập vào tim Tiểu Nhan như kim đồng hồ, gần như cùng một lúc cô ấy quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ không lên tiếng.
Cô đã định tránh anh ta rồi nhưng mà không ngờ... một chút nữa sẽ đụng phải.
Tuy nhiên, cô ấy sẽ đi gặp Mộc Tử Thanh và Dạ Mạc Thâm, không quan trọng là ai ở đó, cô ấy chỉ cần giả vờ lúc đó không có liên quan thì không thành vấn đề.
Bởi vì sau khi nói ra tên của người đó thì trong xe im lặng rất lâu, Tiêu Túc cũng có chút ảo não, biết rằng cái tên đó đối với cô ấy nhất định có ý nghĩa đặc biệt.
Cậu ta còn nhắc đến anh ta để làm gì?
Nhưng mà... cô hỏi nên cậu ta buộc phải nói
Cậu ta thực sự rất ngốc?
lại.
Cảnh tượng xấu hổ này tiếp tục diễn ra cho đến bệnh viện, sau đó dừng lại sau khi xuống xe.
“Tôi đưa hai người lên lầu.
“Em đừng quá lo lắng, hiện tại bác sĩ đã nói cậu ấy không sao nên em cứ yên tâm.
Bên ngoài hành lang bệnh viện, Hàn Thanh
vẫn đang an ủi em gái.
Đối mặt với sự an ủi của Hàn Thanh thì khỏe môi của Hàn Mộc Tử khẽ kéo kéo khỏe mỗi một cái, gật đầu nói: “Ừ”
Nhìn thấy cô như vậy thì Hàn Thanh khẽ nhíu mày: “Trước mặt anh thì em không cần phải tỏ ra mạnh mẽ, đừng miễn cưỡng nở nụ cười."
“Anh trai, em không có, em chỉ lo cho anh ấy mà thôi.”
Mặc dù bác sĩ nói rằng Dạ Mạc Thâm sẽ không gặp vấn đề gì lớn, nhưng anh vẫn cần quan sát trong 24 giờ và điều quan trọng nhất bây giờ là không biết khi nào anh sẽ tỉnh lại.
Quan sát trong 24 giờ, mọi người đều biết điều này có ý nghĩa gì.
Nói cách khác thì trong vòng 24 giờ này, tình hình của Dạ Mạc Thâm có thể sẽ lại thay đổi, nhưng bọn họ không biết sẽ xảy ra biến động gì.
Có thể tốt cũng có thể xấu.
Nghĩ đến đây thì Hàn Mộc Tử nhắm mắt lại, cảm thấy rất mệt mỏi.
“Nếu đã như vậy thì anh sẽ đưa em về, sáng mại để chú Nam đến đón em đến bệnh viện.”
“Không cần đầu. Hàn Mộc Tử lắc đầu: “Em muốn ở chỗ này với anh ấy.
“Mộc Tử.” Hàn Thanh nghiêm nghị gọi tên cô: "Em là phụ nữ mang thai, thời tiết lại lạnh như thế. Cậu ấy còn phải quan sát 24 giờ, em định ở đây với cậu ấy 24 giờ sao?
"Um."
Hàn Mộc Tử không chút do dự gật đầu, điều này làm cho Hàn Thanh rất tức giận, anh ta còn muốn nói cái gì nữa thì Hàn Mộc Tử đột nhiên đứng lên: “Thực xin lỗi anh trai, em thật sự không về được, anh đừng thuyết phục em nữa. Em đi vào nhà vệ sinh cái đã.”
Hàn Mộc Tử nói xong thì cũng không nhìn lại liền trực tiếp đi vào nhà vệ sinh nữ, Hàn Thanh cũng không thể đi theo nữa nên anh chỉ có thể dựa vào tường chờ cô trở về.
Cộc cộc cộc.
Có tiếng bước chân nhanh và lộn xộn.
Hàn Thanh hơi nghiêng đầu, vừa rồi trên hành lang trống trải còn có thêm ba bóng người.
Với Tiêu Túc là người dẫn đầu còn Tiểu Nhan dẫn Đậu nhỏ theo sau cậu ta, cả ba người họ đang bước tới đây.
Ánh sáng kéo bóng của Tiểu Nhan và Tiêu Túc lại gần nhau, rồi chồng lên nhau.
Nhìn thấy cảnh này, Hàn Thanh hơi nheo mắt
lại. Một cảm giác thù địch lóe lên trong mắt anh ta, nhưng mà chỉ là thoáng qua.
Tiểu Nhan vốn đã lên kế hoạch từ trước, sau khi cô ấy đến thì chỉ cần tìm Hàn Mộc Tử là được, nhưng mà cô ấy không ngờ rằng trên hành lang trống chỉ có một mình Hàn Thanh, anh ta đứng thẳng lưng dựa vào tường, dáng vẻ hơi cô đơn.
Cô ấy chỉ liếc anh ta một cái rồi ập tức thu hồi ánh mắt, sau đó đi tìm bóng dáng của Hàn Mộc Tử.
Cô ấy không nhìn thấy Mộc Tử, nhưng cô ấy cũng không hỏi Hàn Thanh.
Ngược lại, Đậu nhỏ ở bên cạnh nháy mắt gọi Hàn Thanh: “Bác."
"Ừ." Hàn Thanh gật gật đầu, chủ động giải
thích: “Mẹ con đi vệ sinh rồi." “Bác, cha của con thế nào rồi?"
“Vẫn ở bên trong, còn cần quan sát trong 24