CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Vừa dứt lời thì Tống An không hài lòng liếc mắt nhìn Hàn Mộc Tử.

“Mộc Tử, sau cháu lại chiều nó như vậy chứ?

Muốn chiều cũng là do con chiều nó, con là con gái!”

Tống An rất lo lắng cho địa vị tương lai của Hàn Mộc Tử trong gia đình.

Nếu một người phụ nữ ở vào vị trí thiệt thòi thì chẳng phải sẽ khiến cô đau khổ sao?

Khuôn mặt tuấn tú của Dạ Mạc Thâm như được tắm trong hoàng hôn, đôi môi mỏng cong lên.

“Dì lo lắng cái gì? Cô ấy chiều cháu, chẳng lẽ cháu sẽ bắt nạt cô ấy sao?”

Nghe thấy, Tống An đảo mắt về phía anh.

“Lẽ nào cháu bắt nạt con bé ít sao? Hồi đó, cháu cứ bắt nạt con bé, con bé là một cô gái tốt…

cùng là do Mộc Tử ngốc nên vấn ở bên cháu đó.”

Tống An không khách sáo chút nào mà nhổ nước bọt anh, dù sao cháu trai cũng là đồ cặn bã, Mộc Tử tốt đến mức cháu trai cũng không sánh nổi một ngón tay.

Bà càng nói thì lông mày của Dạ Mạc Thâm càng cau lại.

Cảnh tượng của những gì đã xảy ra năm đó lướt nhanh trong đầu anh, nó vân là ngày hôm qua.

Anh chắc chắn là một tên khốn nạn.

Thấy anh cau mày, Tống An cho rằng anh không hài lòng với cách đánh giá và phàn nàn của mình nên đã trực tiếp đe dọa.

“Sao hả? Dì cháu nói cháu như vậy nên cháu không vui nữa đúng không? Dì nói cho cháu biết, sau này nếu cháu bắt nạt Mộc Tử, đừng trách dì không thừa nhận cháu là cháu trai.”

Hàn Mộc Tử bị Tống An chọc cười, khóe môi cô không ngừng cười.

“Dì nhỏ, anh ấy vừa mới tỉnh dậy không lâu, dì cũng đừng…”

“Đó là lỗi của anh”

Giọng nam bị bóp nghẹt đột ngột xin lỗi khiến Hàn Mộc Tử và Tống An choáng ngợp, không hiểu gì cả mà nhìn Dạ Mạc Thâm.

Hai mắt của Dạ Mạc Thâm như bốc lửa, nhìn chằm chằm Hàn Mộc Tử.

Ánh mắt nghiêm túc và kiên định, trong giọng nói đè nén cảm xúc mãnh liệt, nụ cười trên khóe môi Hàn Mộc Tử dần dần biến mất, trên mặt thay vào đó là vẻ hơi ngưng trọng.

“Anh…”

Cô mím môi không nói nữa, cũng không dám trực tiếp nói ra điều mình muốn nói, vì sợ có thể đụng phải nỗi đau của đối phương, cô chỉ có thể cẩn thận kiểm tra.

Ngay cả Tống An ở bên cũng nhận thấy điều gì đó, cảm thấy không khí trong phòng trở nên căng thẳng, bà cau mày nhưng không nói.

IÙ”

Dưới ánh mắt không xác định của Hàn Mộc Tử, Dạ Mạc Thiên nhẹ gật đầu, nhàn nhạt nói: “Anh đã nhớ hết rồi”

Anh đã nhớ ra tất cả mọi chuyện rồi.

Sau khi nằm xuống thì anh như trở về quá khứ, tất cả những chuyện đó ở trong đầu anh mà lướt qua, tựa như mộng lớn ba kiếp.

Anh cảm thấy những người trong mộng không có thật, bởi vì mỗi khi có chuyện gì xảy ra, anh đều cảm thấy đó là những gì mình đã trải qua, anh không thể dành thời gian ở đây, anh muốn tìm người phụ nữ chờ đợi anh trong tương lai.

Trong giấc mơ của mình, Dạ Mạc Thâm thỉnh thoảng nghe thấy một số tiếng thì thầm, rất gần với anh nhưng cũng giống như ở phía chân trời.

Tóm lại, bây giờ anh đã có thể tỉnh dậy, nhớ lại mọi thứ và người anh yêu đang đứng trước mặt anh.

Phòng bệnh yên lặng đến lạ lùng.

“Dạ Mạc Thâm anh đã từng là một kẻ cặn bã, nhưng anh sẽ không như thế nữa, vĩnh viễn sẽ không bao giờ.”

Mũi của Hàn Mộc Tử bắt đầu đau, cô khẽ cắn môi dưới, ngay cả bàn tay đang buông thõng bên cạnh cũng lặng lẽ năm đấm.

Anh thực sự… đã nhớ tất cả.

Cô vẫn đang nghĩ, nếu như anh không nhớ được thì cũng không sao, dù sao thì đối với cô quan trọng là tình cảm giữa hai người chứ không phải là những kỷ niệm đã từng qua kia.

Không ngờ mấy ngày nay sau khi nằm xuống, anh đã thực sự nhớ ra tất cả.

“Em có muốn giao phần đời còn lại của mình cho tên khốn kiếp này, để anh bù đắp và chăm sóc em cả đời không?”

Đôi mắt Hàn Mộc Tử đẫm lệ, không thể nhìn thấy rõ người đàn ông trước mặt.

“..

Tống An ở một bên: “..: Bà cho rằng mình nghe nhầm, Dạ Mạc Thâm đang cầu hôn?

Vậy mà lại ở trong bệnh viện?

“Nhóc con, dì cảnh cáo cháu đừng quá đáng…”

“Được”

Tống An chưa dứt lời thì Hàn Mộc Tử bên cạnh đã cười gật đầu, nước mắt cũng rơi.

Tống An ngạc nhiên nhìn cô.

“Mộc Tử, cháu đồng ý với nó làm cái gì? Tên nhóc thối tha này không có thành ý.. “

Hàn Mộc Tử vừa cười vừa rơi nước mắt, Dạ Mạc Thâm chật vật ngồi dậy nghiêng về phía cô, khí chất nam tính mạnh mẽ lập tức vụt tới, anh đưa tay lên lau nước mắt trên khóe mắt Hàn Mộc Tử.

Nhưng Hàn Mộc Tử có lẽ quá xúc động, nước mắt cứ thế tuôn rơi không sao ngăn được.

Dạ Mạc Thâm do dự một chút, sau đó cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, hút đi nước mắt cho cô.

“..

Tống An: “…

Được rồi, hôm nay bà đến đây để ăn cẩu lương.

Có điều là cháu bà vừa tỉnh dậy nên cứ tùy nó đi.

Sau khi kiểm tra lại cùng ngày thì họ được thông báo là không có tình huống đặc biệt, bác sĩ bảo là cứ đến hạn đến kiểm tra là được.

Bởi vì Dạ Mạc Thâm vừa mới tỉnh dậy nên Úy Trì Kim định tổ chức tiệc ăn mừng, chỉ mời người thân và bạn bè.

Vì vậy, gia đình Tiểu Nhan, Hàn Thanh, Tiêu Túc và Tống An đều có mặt trong ngày tiệc, vì tương đối ít người nên Hàn Mộc Tử đã mời các nhà thiết kế từ công ty của mình đến tham gia.

Khi một nhóm các nhà thiết kế tập hợp lại với nhau, tất cả đều chết lặng khi biết danh tính của Úy Trì Kim.

Lãnh Nguyệt Nguyệt hô lên: “Nữ thần của tôi thật tuyệt vời. Cô ấy xuất sắc còn chưa không nói vậy mà còn tìm được người cũng xuất sắc như vậy. A, tôi phải làm việc chăm chỉ để trở nên xuất sắc, sau đó tìm một người tốt!”

Vương An ở một bên nghe thấy lời này thì trong lòng lo lắng lên.

“Vậy thì tôi sẽ cùng cô cố gắng để trở nên tốt hơn.

Mà bên kia.

Tiểu Nhan ở cùng một chỗ với Hàn Mộc Tử, hai người nói chuyện phiếm.

“Nghe nói Dạ Mạc Thâm trực tiếp cầu hôn cô ở bệnh viện vào ngày anh ấy tỉnh lại?”

Khi được nhắc tới ngày đó, Hàn Mộc Tử vẫn rất hồi hộp, má ửng đỏ gật đầu.

“Không thể nào? Tôi còn tưởng là giả, nhưng không ngờ là thật?”

Tiểu Nhan chống cằm hai tay, vẻ mặt ghen tị: “Nếu nghe xong cảm thấy hâm mộ thì làm sao bây giờ?”

Nói xong, cô ấy lại đổi chủ đề.

“Đúng rồi, cô bảo tôi đưa cha mẹ tôi qua, tôi vốn không muốn đồng ý, nhưng không ngờ nói với họ rằng họ rất cao hứng, nên tôi đưa họ qua cho VUI.

“Không thành vấn đề, cứ để chú và dì ở đây vui vẻ”

Cánh cửa mở ra cùng với một tiếng lách cách, Tiểu Nhan nhìn thấy Dạ Mạc Thâm bước vào. Khi nhìn thấy anh thì cô ấy đã vô cùng sửng sốt, có lẽ anh không ngờ cô ấy lại ở đây.

Tiểu Nhan bật dậy ngay lập tức.

“Tôi bỗng thấy đói, tôi ra ngoài kiếm gì ăn. Tôi đi đây, Mộc Tử”

Sau đó, cô ấy nhanh chống biến mất dưới mí mắt của Dạ Mạc Thâm và Hàn Mộc Tử.

Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm sau khi đi ra khỏi phòng.

Vẻ mặt của Dạ Mạc Thâm khi nhìn thấy cô rõ ràng là bộ dáng bị quấy rầy.

May mắn thay cô ấy đã chạy nhanh.

Không có nhiều người được mời đến bữa tiệc, nhưng dù sao thì đó cũng là một bữa tiệc mừng, chắc chắn nhiều người hơn bình thường.

Khi Tiểu Nhan đi ra thì trên đường đi đều có thể gặp những gương mặt quen thuộc.

Suy cho cùng thì họ đều là người của công ty trước đây.

“Tiểu Nhan, sao đột nhiên nghỉ việc vậy? Hiện tại đang làm ở đâu?”

“Nhìn thấy cậu lặng lẽ biến mất khỏi công ty, tôi còn tưởng rằng cậu đã phản bội lại Mộc Tử, xem ra là không có.” Một nhóm người không ngừng hỏi Tiểu Nhan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi