*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Bốn mươi phút sau.
Những người đang làm việc tại câu lạc bộ vào hôm nay cũng đã bị đưa đến đồn cảnh sát. Một nhóm người say rượu kêu gào muốn tiếp tục uống rượu, họ thẩm vấn riêng những người ra tay với Tiểu Nhan. Tiểu Nhan đã phối hợp với họ hoàn thành việc lấy lời khai, lúc này, đang nằm trên băng ghế dài, khuôn mặt của cô ấy đau đớn, một nữ cảnh sát dịu dàng lấy đá viên và quấn khăn cho cô ấy, sau khi Tiểu Nhan cảm ơn nữ cảnh sát, cô ấy cầm đá viên và lặng lẽ nép mình ở đó.
Lặng lẽ xoa xoa.
Mặc dù đã được cứu nhưng tâm trạng của cô ấy vẫn rất hoảng loạn, chuyện vừa rồi thật sự rất đáng sợ. Nếu... nếu Lâm Hứa Chính không xuất hiện, hôm nay có lẽ cô ấy sẽ...
Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan nhắm mắt lại, không dám nghĩ tiếp.
Nhưng mà, điện thoại vào lúc này vang lên, Tiểu Nhan sửng sốt, lấy điện thoại ra liếc nhìn tên người gọi, đó là điện thoại trong cửa hàng mì sợi.
Cô ấy đã lâu không về, chắc hẳn mọi người rất lo lắng.
Tiểu Nhan hít sâu một hơi, sau đó trả lời điện thoại.
“Xin chào?”
“Tiểu Nhan? Con không sao chứ? Sao đi lâu như vậy cậu vẫn chưa về? Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
La Tuệ Mỹ đứng nghe điện thoại lo lắng hỏi vài câu, cha Chu đứng bên cạnh giục bà ấy: “Hỏi xem con gái tôi bây giờ đang ở đâu?”
“Đúng đúng đúng, Tiểu Nhan, bây giờ con đang ở đâu?” Tiểu Nhan nhìn quanh bốn phía một chút và nói dối cha mẹ cô ấy.
“Mẹ, con không sao, con lập tức về liền, mẹ vẫn đang ở cửa hàng với cha đúng không? Mẹ đừng lo lắng.”
Cô ấy không hề khóc, nên khi cô ấy nói chuyện, giọng nói của cô ấy vẫn bình thường, nghe không có gì bất thường, ngoại trừ giọng điệu có một chút trốn tránh.
“Thật sự không sao chứ?” Dù biết người kia không thể nhìn thấy nhưng Tiểu Nhan vẫn cố cười nhẹ, mặc dù nụ cười trông xấu hơn khóc: “Thật sự không sao đâu mẹ, mẹ đừng lo, con vừa đi ngang qua một cửa hàng trang sức. Thấy rằng đồ cũng không tệ lắm nên con đi dạo một hồi, đừng trách con lười biếng nha, con cúp máy trước đây.”
Sau khi nói xong, Tiểu Nhan nhanh chóng cúp máy, vì sợ rằng cô ấy có thể bị bại lộ nếu mình nói quá nhiều.
Cúp điện thoại không bao lâu, một tiếng bước chân dồn dập chạy về phía cô, Tiểu Nhan không nghĩ nhiều, tiếp tục dùng đá chườm nhẹ lên mặt, nhìn chằm chằm mũi chân.
Nhưng mà ngay sau đó, một đôi giày đột nhiên xuất hiện trước mặt cô ấy, cô ấy ngạc nhiên, vừa mới ngẩng đầu lên, vai đã bị người ta giữ chặt.
Hơi thở nam tính thuộc về người đàn ông lập tức bao vây lấy cô ấy, Tiểu Nhan ngơ ngác nhìn người đàn ông trước mặt đang nắm chặt vai cô, sau đó nghiêng người nghiêm túc nhìn cô ấy.
“Cô có bị gì không?”
Đôi môi nhợt nhạt của Tiểu Nhan run lên, cô ấy nhìn người đàn ông xuất hiện trước mặt mình một cách hoài nghi.
Đường nét tuấn tú, ánh mắt xưa nay bình tĩnh lúc này tràn đầy lo lắng, thời điểm nói với cô ấy, hơi thở lại vô cùng bất ổn, trên mặt thở ra từng hơi thở gấp gáp.
Hàn Thanh.
Tiểu Nhan thầm gọi tên người trong lòng, thật lâu cô ấy mới phản ứng lại, bờ môi mấp máy: "Anh... sao anh lại ở đây?”
Là cô ấy đang nằm mơ à? Hay là cô ấy bị ảo giác, Hàn Thanh mấy tháng không gặp nhau thật sự đã... xuất hiện trước mặt cô ấy?
Hàn Thanh cau mày, thấy cô ấy còn chưa trả lời câu hỏi của chính mình, bất mãn mím môi mỏng, trực tiếp nắm chặt cổ tay cô ấy bước ra ngoài.
Tiểu Nhan kinh ngạc cúi đầu nhìn cổ tay mình bị anh ta siết chặt, cả người giống như con rối mắc dây, bị Hàn Thanh lôi kéo về phía trước.
Khi bọn họ đi ra ngoài, họ tình cờ gặp Lâm Hứa Chính đang đi đến.
Nhìn thấy người bạn như núi băng của mình không ngờ lại đang nắm chặt cổ tay một cô gái nhỏ trong lòng bàn tay, rồi lôi kéo cô ấy đi ra ngoài, khỏe môi anh ta bất giác cong lên.
Có vẻ như những câu nói lúc nãy đã làm dao động bạn tốt của anh ta? Không phải, anh ta chỉ thản nhiên nói chuyện vừa rồi với Hàn Thanh mà thôi nhưng mới mười phút sau người đã ở đây, lúc đi ngang qua Lâm Hứa Chính còn muốn chào hỏi đối phương, ai biết khuôn mặt ai kia đen như đít nồi. Ý tứ không có muốn nói chuyện với anh ta.
Lâm Hứa Chính cũng không tức giận, Hàn Thanh mặc kệ anh ta thì anh ta liền bỏ qua Hàn Thanh cùng Tiểu Nhan chào hỏi.
“Sau khi lấy lời khai xong, cảnh sát nói cô có thể rời đi. Chẳng qua là tôi có chuyện phải làm, vậy để cho tổng giám đốc Hàn đưa cô về vậy.”
"...” Tiểu Nhan hé môi, định nói gì đó, nhưng lại thấy mình không biết nên biểu đạt cái gì.
Đột nhiên cô ấy chợt nhớ ra điều gì đó với cảm hứng lóe lên, dừng lại, không muốn bước lên nữa.
Hàn Thanh cảm nhận được sự phản kháng cô nên dừng lại, quay đầu nhíu mày.
“Bây giờ cô nên đến bệnh viện ngay."
Tiểu Nhan lắc đầu, từng chút một đem bàn tay của mình rút lại: “Tôi không đi bệnh viện, tôi không sao”
Cô ấy không bị thương gì nghiêm trọng, chỉ là cái tát vào mặt khiến cô ấy choáng váng, có lẽ là do mạng cô rẻ mạt đi, ngoại trừ mặt hơi sưng lên thì hiện tại cô ấy không sao cả.
Hàn Thanh: "..."
Anh ta cố nén hơi thở gấp gáp, kiên nhẫn giải thích với Tiểu Nhan: “Kiểm tra một chút, có sao hay không là do bác sĩ nói.”
Nói xong, anh ta lại bước tới và muốn nắm tay Tiểu Nhan.
Tuy nhiên, theo phản xạ Tiểu Nhan lùi lại, tránh sự đụng chạm của Hàn Thanh.
Lâm Hứa Chính ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này nhướng mày, vốn dĩ định rời đi, nhưng hiện tại xem ra có chuyện hay để xem, ở lại một chút, sau khi xem xong rồi rời đi cũng được.
Bởi vì sự việc xảy ra đột ngột, tâm trạng của Tiểu Nhan vốn dĩ rất hoảng loạn, cô ấy lại càng thêm kinh ngạc khi thấy Hàn Thanh xuất hiện ở đây, nhưng cô ấy có ngu ngốc cũng muốn làm rõ một số chuyện.
Sở dĩ Hàn Thanh tới đây là Lâm Hứa Chính cho anh ta biết, Lâm Hứa Chính và anh ta quen biết nhau.
“Anh biết anh Lâm sao?” Cô ngước mắt lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào trên mặt Hàn Thanh.
Hàn Thanh im lặng, đây là lần đầu tiên anh ta bắt gặp ánh mắt của cô ấy kể từ khi cô ấy nói rằng cô ấy sẽ không bao giờ quấy rầy bản thân anh ta nữa.
Thấy anh ta không nói lời nào, có vẻ vẫn muốn im lặng, Tiểu Nhan không chịu từ bỏ, cố chấp hỏi lại: “Nói chuyện đi, anh biết anh ta đúng không?”
Cô nhìn Lâm Hứa Chính, Lâm Hứa Chính ho nhẹ một cái để che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó quay đầu đi không nhìn Tiểu Nhan.
"Ừ"
Cuối cùng, Hàn Thanh thủ nhận.