CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Ơ!

Vì sao anh ta không trả lại cho cô ấy?

Nếu như cô ấy không nhớ lầm, anh ta để thuốc cùng điện thoại ở cùng một túi, vậy tại sao lại đưa thuốc cho cô ấy, còn điện thoại thì lại không có?

Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan thấy rất phiền não, nhưng bây giờ cũng không có cách nào, dù sao người ta cũng đã đi, nên chỉ có thể dùng điện thoại nhà để gọi cho La Tuệ Mỹ.

La Tuệ Mỹ nghe cô ấy nói đã trở về nhà, lập tức nhận ra được có gì đó không thích hợp.

“Chuyện gì xảy ra vậy? Đang tốt đẹp thì sao con lại trở về nhà sớm như thế? Có phải là con có chỗ nào không thoải mái đúng không Tiểu Nhan?”

“Không có đâu mẹ, chỉ là con đi dạo ở ngoài nên thấy có chút mệt mỏi, với lại trong tiệm quá ồn, cho nên con muốn về nhà ngủ nướng một chút, mẹ không có ý kiến gì chứ?”

Lúc nói chuyện, Tiểu Nhan còn hướng về phía điện thoại lè lưỡi một cái, làm giống như mặt quỷ.

Kết quả là do cử động mạnh quá, làm ảnh hưởng tới vết thương, đau đớn khiến cho cô ấy hít vào một ngụm khí lạnh.

“Nhan Nhan, con sao vậy?” La Tuệ Mỹ tỉnh ý nghe thấy âm thanh của cô ấy.

Tiểu Nhan cố gắng giải thích.

“Không có việc gì, không có việc gì đâu mẹ à, con vừa không cẩn thận đá phải cái bàn, đau chết mất…

“Đứa trẻ này, con đã lớn như thế rồi mà còn không biết cẩn thận một chút, còn đá phải cái bàn, chỉ có đứa trẻ con mới ngốc như vậy thôi?”

La Tuệ Mỹ ở đầu bên này bắt đầu nghĩ đến đứa con gái lớn của mình.

“Ai nha mẹ, con đây chỉ là không cẩn thận một chút thôi sao? Mẹ cũng đừng tiếp tục lải nhải nữa, lỗ tai của con cũng muốn mọc kén rồi đây, được rồi, con mệt quá, con muốn đi ngủ đây, không nói chuyện với mẹ nữa”

“Được rồi, con bé chết tiệt này mở cửa hàng rồi còn lười biếng, cũng may mà mẹ và ba con khi còn trẻ tuổi trẻ đã phải chịu đựng con giày vò rồi, chứ bây giờ hai chúng ta đều lớn tuổi, mà bị con giày vò như thế thì chắc đến cơm cũng không muốn ăn mất”

“Hì hì, mẹ yêu với ba ba là tốt nhất rồi, con yêu hai người nhiều lắm, thôi không nói nữa mẹ nhé, bái bai mẹ, moa moa chụt”

Nói xong, Tiểu Nhan nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó thở dài một hơi, khập khiễng trở về phòng ngủ của mình.

Cô ấy thay quần áo khác sau đó nằm xuống nghỉ ngơi.

Sau khi nằm xuống rồi nhắm mắt lại, trong đầu chỉ toàn là những chuyện xảy ra ngày hôm nay ở hội nghị.

Một người đàn ông ngậm điếu thuốc vẻ mặt hung ác rồi túm chặt vào tóc cô ấy, dùng sức kéo cô ấy, cuối cùng còn một bạt tai đánh đến mức mắt cô ấy nổi đom đóm.

Đáng chết, tại sao có thể có bạo lực người khác như vậy chứ, đây thật giống như ác mộng vậy.

Suy nghĩ một lúc thì Tiểu Nhan tiến vào mộng đẹp.

Cuối cùng trong mơ toàn là là hình ảnh mình bị ngược đãi, hành hung, trong giấc mơ không có một ai tới cứu cô ấy, cô ấy bị người ta giật tóc, quần áo, trên người toàn là vết thương, Tiểu Nhan cố gắng thét lên đến mức đau họng giọng trở nên khàn khàn, nhưng vẫn không có người tới cứu cô ấy.

“Đừng, đừng như vậy… Đừng đối xử như vậy với tôi, đừng tới đây…”

“Nhan Nhan, là mẹ đây, nhanh tỉnh lại đi con.”

La Tuệ Mỹ ngồi ở bên giường, đau lòng nhìn thấy con gái gặp ác mộng, nhẹ nhàng nắm lay động vai của cô ấy, muốn làm cho cô ấy tỉnh lại.

Thế nhưng mà Tiểu Nhan gặp ác mộng, dù La Tuệ Mỹ có gọi cô ấy thế nào, cô ấy cũng không tỉnh được, ngược lại càng mãnh liệt, cô ấy cứ khóc lóc kêu lớn cứu mạng.

“Nhan Nhan, tất cả chỉ là giả thôi, nhanh tỉnh lại đi con”

Tiểu Nhan hét lên một tiếng, cuối cùng cũng mở mắt ra. Vừa mở mắt, tất cả những thứ kinh khủng đáng sợ trong giấc mơ đầu biến mất không thấy gì nữa, thay vào đó là ánh sáng ấm áp trong phòng ngủ, xung quanh cũng không có những sắc mặt cùng với âm thanh buồn nôn kia, chỉ có một vẻ mặt ôn hòa, ánh mắt âu sầu đầy nếp nhăn lo lắng nhìn vào cô ấy.

“Mẹ!”

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Nhan là ngồi lên ôm lấy La Tuệ Mỹ, sau đó không kiềm chế được gào khóc lớn lên.

Cả người La Tuệ Mỹ ngây dại.

Từ khi Tiểu Nhan lớn lên, cũng rất ít khi khóc ở trước mặt bà ấy, mặc dù đứa con gái này tính

Chương 1103: Đau lòng tình có chút tùy hứng, cố chấp, nhưng mà từ xưa đến nay sẽ con bé sẽ không bao giờ đem sự đau lòng và khổ sở thể hiện ở trước mặt ba mẹ.

Cũng chính là bởi vì cô ấy như thế, cho nên La Tuệ Mỹ hiểu rất rõ Tiểu Nhan.

Vừa rồi khi nói chuyện điện thoại thì bà ấy đã nhận ra có gì đó không thích hợp, cho nên sau khi cúp điện thoại bà ấy nói với ông nhà một chút, rồi chạy luôn về nhà.

Về nhà sau khi nhìn thấy Tiểu Nhan như thế, La Tuệ Mỹ mới thở dài một hơi.

Thế là tìm được Tiểu Nhan trong phòng ngủ của cô ấy, trông thấy cô ấy đang ngủ mới cho là mình đã suy nghĩ nhiều rồi, đến gần kiểm tra mới phát hiện ra mặt của cô ấy bị sưng lên.

La Tuệ Mỹ nhìn thấy những vết thương ấy, tức giận không chịu được, lúc vừa định gọi điện thoại cho ông Chu, thì lại nghe thấy Tiểu Nhan kêu lên.

Hóa ra là Tiểu Nhan đã gặp phải ác mộng.

Trước tất cả những phản ứng của cô ấy, La Tuệ Mỹ có thể xác định, con gái của mình đã bị bắt nạt.

Tiểu Nhan khóc một lúc rất lâu, khóc được nửa tiếng đồng hồ đột nhiên ngừng lại, cô ấy lau sạch nước mắt, hai con mắt đỏ ngầu mà nhìn vào La Tuệ Mỹ.

“Mẹ, tại sao đột nhiên mẹ lại trở về rôi?” Nghe thấy cô ấy nói như vậy, La Tuệ Mỹ đau lòng mở miệng nói: “Con gái của mẹ khóc lóc nhìn như quỷ thế này, làm sao mẹ có thể không trở lại được?

Sao thế, có phải muốn mẹ không về đúng không, con còn muốn giấu diếm mẹ à? Đứa bé chết tiệt này, dù thế nào cũng là mẹ sinh con nuôi con lớn lên như vầy, sao con bị thương mà lại không nói với mẹ?”

Tiểu Nhan ngồi nghe bà ấy nói, nhịn không được hít mũi một cái: “Con không muốn để cho hai người phải lo lắng.”

“Con đấy, bị thương còn trốn đi, cái này mà là không muốn để cho ba mẹ phải lo lắng sao? Vậy con có biết không ba mẹ khi biết được sẽ đau lòng đến mức nào? Nếu như không muốn để cho ba mẹ lo lắng thì khi xảy ra chuyện phải nói luôn cho chúng ta biết chứ, để ba mẹ cùng con biết đường mà dẫn con tới bệnh viện nữa”

Tiểu Nhan không nói chuyện, có thể cô ấy cho rằng như vậy là tốt, nhưng giấu diếm ba mẹ thì vẫn là không đúng, dù sao như thế thì bọn họ sẽ lo lắng cho cô ấy.

“Được rồi, thấy con khóc như thế này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Bây giờ con có thể nói cho mẹ biết không?”

Nghĩ một lúc, rồi Tiểu Nhan vẫn quyết định nói rõ mọi chuyện xảy ra hôm nay với La Tuệ Mỹ, lúc đầu La Tuệ Mỹ còn có thể giữ bình tĩnh, sau khi nghe đến đoạn cô bị đánh thì mắt của bà ấy giống như muốn bốc hỏa, sau đó từ trên giường nhảy xuống, liền xông ra ngoài.

“Mẹ, mẹ định làm gì thế?” Tiểu Nhan cố gắng kiềm chế những đau đớn ở chân rồi chạy đi ngăn cản bà ấy.

“Đừng cản mẹ, mẹ muốn đi đập chết mấy tên khốn nạn kia, lại dám bắt nạt con gái của mẹ sao, thật sự cho rằng La Tuệ Mỹ ta đây là dễ bắt nạt sao? Thăng ranh con, mẹ không đem đầu chúng nó bổ ra thì mẹ không phải họ Lai”

Thấy con gái của mình phải chịu thiệt như thế, La Tuệ Mỹ như nổi trận lôi đình, đến giết người cũng dám.

“Mẹ, bọn họ đều bị bắt vào cục cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ xử lý bọn họ, mẹ cũng đừng đi làm loạn thêm nữa”

“Bị bắt vào cục cảnh sát thì sao? Mẹ là mẹ của con, vậy chẳng lẽ mẹ không thể thay con gái mình để xả giận sao?”

“Bọn họ sẽ nhận được sự trừng phạt của pháp luật, mẹ đừng có làm như vậy, á chân con đau quá, không thể cử động nổi nữa…”

La Tuệ Mỹ thấy vậy sửng sốt một chút, cúi đầu nhìn xuống chân của con gái.

“Chân con cũng bị thương nữa sao?”

Tiểu Nhan hơi gật đầu: “Bị đập phải, nhưng con cũng đi chụp x quang rồi, bác sĩ nói xương cốt thì không có vấn đề gì, chăm sóc cẩn thận mấy ngày là khỏi thôi.

Tuy đang tức giận, nhưng khi La Huệ Mỹ phát hiện ra chân con gái cũng bị thương, thì cũng không tiếp tục đòi đi đánh người nữa, chỉ có thể bình tĩnh đỡ con gái ngồi lên trên giường, sau đó kiểm tra vết thương của cô một chút.

“Chắc chắn là không bị nứt xương gì chứ?

Hay là chúng ta đến bệnh viện khác kiểm tra xem, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn”“

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi