CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Nếu như hủy đi khuôn mặt này có thể khiến em tự tin hơn một chút, vậy thì cho dù muốn anh hủy đi cũng có thể.” Bàn tay to lớn của Dạ Mạc Thâm mò mẫm về phía trước, muốn tìm cô. Sau đó liền cùng cô đan chặt mười ngón tay, thanh âm càng thêm khàn khàn trầm thấp: “Bởi vì đối với anh mà nói, quan trọng nhất chính là em. Những người khác nhìn anh như thế nào, đều không liên quan đến anh.”

Nghe xong lời này, trong lòng Hàn Mộc Tử vô cùng xúc động.

Đúng vậy... quan trọng nhất là hai người họ, những người khác nghĩ như thế nào liên quan gì đến cô?

Có điều, điều mà cô quan tâm là suy nghĩ của Dạ Mạc Thâm, bây giờ anh đã bày tỏ, bản thân cho dù phải hủy đi khuôn mặt đều sẽ ở bên cô, để cô càng thêm tự tin. Cô còn già mồm cãi láo gì nữa?

Nghĩ đến đây, Hàn Mộc Tử nắm lại tay anh, Dạ Mạc Thâm cảm nhận được điều đó, thấp giọng cười một tiếng, càng thêm dùng lực nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cÔ.

"Bây giờ sao rồi? Sau này còn muốn kháng cự anh nữa không?"

Hàn Mộc Tử lắc đầu: "Không kháng cự nữa."

"Còn cảm thấy bản thân không xứng với anh không?"

Hàn Mộc Tử tiếp tục lắc đầu.

Trong tình cảm làm gì có cái gọi là xứng hay không xứng, chỉ có đối phương có đủ thích sâu đậm hay không, có nguyện ý hay không mà thôi.

"Sẽ không."

Dạ Mạc Thâm rất hài lòng với hai câu trả lời này, vì thế lại hỏi một câu.

"Vậy bật đèn nhé?"

“Bật..." Hàn Mộc Tử vô thức mở miệng nói một tiếng, sau đó nhận ra có gì không đúng, nhanh chóng dừng lại, da đầu căng lên liền lập tức sửa lời: “Không, đừng mở!”

"Ha." Dạ Mạc Thâm cười thấp một tiếng. Sau đó cúi người về phía trước, đôi môi mỏng khẽ phủ lên gáy cô, động tác vô cùng dịu dàng hôn nhẹ lên đó, mang theo ngữ khí an ủi, giống như dỗ dành một đứa trẻ: "Ngoan, bật đèn lên, nếu không đến đêm em tỉnh lại sẽ bất tiện."

Mỗi tối cô đều lén lút vào nhà vệ sinh, không muốn để Dạ Mạc Thâm biết, không ngờ rằng anh vậy mà vẫn biết, bây giờ còn không hề che giấu mà nói ra.

Quả nhiên, không có chuyện gì có thể qua mắt được người bên cạnh.

Nghĩ đi nghĩ lại, bản thân đều đã cùng anh nói hết rồi, cô còn phải lăn tăn gì nữa.

"Vậy...bật đi."

"Ngoan."

Người nào đó hài lòng, một lần nữa hôn lên gáy cô, sau đó anh buông tay ra, quay người đi bật chiếc đèn ở trên tủ đầu giường.

Ánh sáng dịu nhẹ thoáng chốc đã tràn ngập khắp căn phòng, người phía sau sau khi bật đèn xong liền dựa lại gần nắm chặt lấy tay cô, vén mái tóc dài của cô lên, đôi môi mỏng hôn lên gáy cô.

"Ngoan, ngủ đi."

“Ừm.” Hàn Mộc Tử vừa lòng thỏa ý gật đầu, sau đó nhắm mắt lại.

Cô vốn muốn đi ngủ, trước đó bởi vì trong lòng có tâm sự nên không ngủ được, hiện tại nói rõ rồi, trong lòng Hàn Mộc Tử liền không có gì phải suy nghĩ nữa, nhắm mắt không tới một phút liền rất nhanh đã ngủ say.

Dạ Mạc Thâm mới nằm xuống một lúc, đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người bên cạnh, sâu trong đôi mắt đen thoáng hiện lên ý cười yếu ớt.

Nhanh như vậy đã ngủ rồi, xem ra cô thực sự đã nghĩ thông rồi.

Có điều, chuyện này cũng phải trách anh, lâu như vậy mới hiểu ra, nếu như nghĩ ra sớm một chút, nói chuyện rõ ràng với cô, thì mấy ngày này đã không phải một người cô đơn một phòng rồi.

Kể từ sau hôm giao đồ ăn cho Hàn Thanh, mỗi ngày Tiểu Nhan đều sẽ đến tập đoàn họ Hàn để giao đồ ăn, mới đầu nhân viên lễ tân nhìn thấy cô ấy còn thận trọng gọi điện thoại hỏi, mỗi lần đều là Tô Cửu nhận điện thoại.

Sau này, có một lần Tô Cửu trực tiếp nói với quầy lễ tân:

"Tổng giám đốc Hàn đã nói, sau này khi cô Chu đến, cứ trực tiếp để cô ấy lên trên là được."

Nhân viên lễ tân sửng sốt, nhìn Chu Tiểu Nhan nhiều hơn một chút, không ngờ một người giao đồ ăn lại có thể tự do ra vào tập đoàn họ Hàn, hơn nữa còn có thể ra vào văn phòng của tổng giám đốc Hàn.

Nghĩ đến trong công ty họ có bao nhiêu người muốn tiếp cận tổng giám đốc Hàn, nhưng kết quả thì sao? Cuối cùng vậy mà lại không so được với một người giao đồ ăn.

Nhân viên lễ tân chuyển những lời này đến Chu Tiểu Nhan, khi nói vẻ mặt còn có vị chua chua, đợi người rời đi rồi, liền lập tức túm năm tụm ba truyền cho tất cả mọi người.

Đám phụ nữ trong đó sau khi biết chuyện này liền tức giận bất bình.

"Thật là thảm quá đi? Cái người giao đồ ăn này vậy mà lại có phúc lợi lớn như vậy? Biết thế, tôi còn làm tài vụ làm cái gì? Trực tiếp đi giao hàng cho rồi."

"Chậc chậc, nghe cô nói kìa, làm giao hàng có chỗ nào thoải mái hơn nghề tài vụ của cô?"

"Chị em các cô không hiểu gì cả, tổng giám đốc Hàn là người như thế nào? Nếu như đi giao đồ ăn có thể tiếp cận được anh ấy, tôi còn làm tài vụ sao? Tôi sớm trực tiếp đi làm vợ của tổng giám đốc không phải là tốt hơn à?" "Cũng phải xem người ta có muốn cô không mới được."

"Tôi, tôi, tôi, tôi... Tôi cũng đi giao đồ ăn. Phúc lợi đó không phải là tốt quá rồi sao? Mặt khác, tổng giám đốc Hàn của chúng ta không phải được đồn là không gần phụ nữ sao? Anh ấy cũng đã đến tuổi này rồi mà nghe nói đến một người bạn gái cũng chưa từng có. Hơn nữa tôi nhất định phải buôn với các cô chuyện này."

Đám phụ nữ trong nhóm nhanh chóng hỏi chuyện gì.

“Chính là chuyện của Tô Cửu. Trước đây nghe nói cô ấy vẫn luôn thích tổng giám đốc Hàn. Nhưng bởi vì tổng giám đốc Hàn không thích phụ nữ, nên trước giờ cô ấy không dám tiến thêm một bước, nghĩ lặng lẽ chờ đợi, biết đâu sẽ có một ngày có thể sản sinh ra tình cảm? Ai mà biết được đã nhiều năm như vậy rồi. Đối diện với một người phụ nữ xinh đẹp như hoa như ngọc, tổng giám đốc Hàn vậy mà vẫn không có động tâm. "

Chuyện này có không ít người biết, cũng đã làm tan nát trái tim của nhiều người.

Suy cho cùng thì sự xuất sắc của Tô Cửu đã bày ra trước mặt mọi người, năng lực làm việc, vóc dáng cùng ngoại hình của người phụ nữ này đều là hạng nhất. Có cô ta làm vết xe đổ ở phía trước, tám mươi phần trăm phụ nữ trong tập đoàn đều đã chết tâm.

Sau này, cũng giống như Tô Cửu, ai nên yêu đương thì yêu đương, nên kết hôn thì liền kết hôn, tất cả mọi người đều không còn ôm chút hy vọng gì với tên đàn ông Hàn Thanh này nữa.

Ai biết được, giữa đường lại nhảy ra một người giao hàng?

Đây quả thực là một sự sỉ nhục!

Thà chết còn hơn phải chịu nhục như vậy!

"Nói cho chúng tôi biết, người giao đồ ăn kia trông như thế nào? Có xinh đẹp không? Chân có dài không?" Nhân viên lễ tân cố gắng nhớ lại diện mạo của Tiểu Nhan. Dáng người cô ấy nhỏ nhắn, hơn nữa tướng mạo là kiểu thanh tú đáng yêu. Nhìn qua không có điểm gì thu hút cả, nhưng nhìn lâu sẽ lại thấy cô ấy khá xinh đẹp, rất tươi sáng, rất có năng lượng và sức sống. Còn rất trẻ tuổi.

Dù sao cũng chính là kiểu, bạn cảm thấy cô ấy không đủ xinh đẹp nhưng lại muốn bản thân cũng giống như cô ấy.

Nhân viên lễ tân đã từng có loại tưởng tượng như thế, dù sao thì cô ấy cũng nhiều năng lượng đến mức sắp tràn ra rồi. Sao lại có thể như vậy chứ? Cả cơ thể đều tràn đầy hơi thở thanh xuân.

Chết tiệt, tại sao một người đàn ông thành đạt như tổng giám đốc Hàn lại đi yêu loại cô gái nhỏ như vậy?

Bởi vì trong lòng phát ghen, nhân viên lễ tân trực tiếp nói một câu: “Tôi không nhớ được cô ấy trông như thế nào nữa.”

“Không nhớ được trông như thế

co-vo-danh-trao-1111-0

co-vo-danh-trao-1111-1

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi