*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Đúng vậy, Du San muốn bám lên người giám đốc Hàn kết quả là bị ném ra.. “Du San thật thảm nha.” “Hừ, chủ động nhào vào trong ngực của người đàn ông nơi công cộng, té vậy đã là nhẹ rồi, mất mặt như vậy để xem lần sau cô ta còn dám không. Du San nghe được câu nói đó, ánh mắt tức khắc trở nên hung tợn, nhưng là vì vừa nãy cô ta đã mất hết tất cả mặt mũi trước mặt mọi người rồi, lúc này thật sự không thể mặt dày mà đi cãi cọ, tức giận đến mức phủi tay oán hận mà rời khỏi, cha cô ta thấy vậy nhanh chóng chạy theo
Mà cha của Tô Diêu Diêu đứng đó trưng ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc “May mắn con không giống như Du San, bằng không lúc này mất mặt chính là con.”
Tô Diêu Diêu vốn dĩ tâm tình không tốt, nhưng khi nhìn đến Du San bị tức thành cái dạng này, trong lòng cô ấy cũng có chút thoải mái, nói đến cùng cô tuy rằng không phải người may mắn nhất, nhưng cô ấy cũng không phải là người xui xẻo nhất.Bởi vì Du San đã giúp cô thu hút gần như là 80% tầm mắt của mọi người rồi “Cha không phải lúc trước ngà nói giám đốc Hàn chưa bao giờ mang nữ nhân nào tham dự các buổi tiệc sao?Nữ nhân vừa rồi lại là sao vậy a?Rõ ràng con thấy cô ta chủ động nhào vào ngực anh ấy mà?” “Đúng vậy, trước đây chưa từng phát sinh việc này mà làm này không biết vì cái gì đột nhiên lại đổi tính, nhưng mà cô gái lúc nãy trông cực kỳ lạ mắt, trước kia hoàn toàn chưa từng thấy qua Tô Diêu Diêu nheo lại đôi mắt, nhớ tới hành động thân mật của hai người, vừa rồi trong đám người có người suy đoán rằng Hàn Thanh mang nữ nhân này tới tham gia buổi tiệc này có phải muốn tuyên bố điều gì
Nhưng nếu thật muốn tuyên bố thì chắc là tuyến bố quan hệ yêu đương của hai bọn họ mới đúng.
Nhưng nếu nói là người yêu thì tại sao nữ nhân kia lại không ôm lấy tay anh, mà lại thật cẩn thận bắt lấy ống tay áo của anh, giống như cực kỳ sợ hãi đụng tới anh khiến cho anh bất mãn vậy.
Tô Diệu Diệu nghiêm túc tự hỏi, nhìn chằm chằm thân ảnh Tiểu Nhan không chớp mắt, trước tiên nói:" Có thể là do giám đốc Hàn thấy nữ nhân quần lấy anh quá nhiều, cho nên anh ấy cố ý tìm một người nào đó cùng anh tham dự buổi tiệc chăng? Lấy cớ để lấp kín miệng mọi người? “Lấp kín miệng mọi người à?" Cha của Tô Diệu Diệu nghe được cậu này đôi mắt hơi hơi nheo lại có chút đạo lý, nhưng mà nếu là người khác thì lí do này còn có thể tin tưởng được,nhưng người kia dù sao cũng là giám đốc Hàn, một thân một mình đã bao nhiêu năm rồi, tự nhiên lại ngay lúc này tìm một nữ nhân để lấp kín miệng mọi người thì cũng quá không hợp lý, không chính xác cho lắm.
Tô Diêu Diêu chưa từ bỏ ý định: “Cha à nhưng mà ngài nhìn cách bọn họ bên nhau đi, một chút đều không giống như người yêu, nếu thật sự là người yêu thì phải thân mật một chút đúng chứ?Hơn nữa lúc nãy chúng ta tới, Hàn Thanh là một mình đứng ở kia.” “Ừ nhỉ, lời con nói cũng có chút hợp lý. “Cha, con đột nhiên có chút tò mò, lát nữa chúng ta cùng nhau đi vào đại sảnh buổi tiệc, cha tìm cơ hội giúp con một chút, con hỏi nữ nhân kia một chút là biết thôi.” “...Con muốn làm gì thế? Cho tuy rằng muốn con cùng giám đốc Hàn chào hỏi, nhưng chỉ là ôm tâm thái may mắn thôi, anh ta đã làm lơ con rồi, nếu con lúc này lại làm ra hành động gì có thể sẽ khiến anh ta bất mãn đấy?” “Cha à, ngài suy nghĩ lung tung rối loạn đi đầu vậy?Cho dù nữ nhân kia có thật sự là người yêu của anh ấy đi nữa thì con bất quá chỉ là cùng cô ta nói mấy câu mà thôi, tò mò hỏi mấy vấn đề mà thôi, lại không thương tổn gì đến cô ấy, cho dù có khiến cho anh ấy bất mãn, anh ấy cũng không thể làm gì nhà họ Tô chúng ta mà
Cha Tô suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng: “Tùy con vậy.”
Tiểu Nhan đi theo phía sau Hàn Thanh cùng nhautiến vào đại sảnh buổi tiệc, lúc đi vào liền đưa tới rất nhiều tầm mắt, đa số đều là đánh giá tìm tòi nghiên cứu, rốt cuộc cũng là do Hàn Thanh đột nhiên mang một nữ nhân tham dự buổi tiệc, đúng là sự kiện trăm năm có một.
Mà đây cũng là lần đầu tiên Tiểu Nhan cảm giác được cái gọi là vạn chúng chú mục.
Trách không được Tô Cửu lại nói buổi tối hôm nay cô ấy sẽ là nữ nhân nổi bật nhất.
Lúc đi trên ở thảm đỏ, chỉ có chút ánh mắt dừng ở trên người cô ấy, mà hiện tại lại không giống nhau, cơ hồ ánh mắt của tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm cô ấy.
Hàn Thanh mọi người đều biết nhưng mà hiện tại mọi người thế nhưng ngược lại không đổ dồn sự chú ý vào Hàn Thanh, chỉ ham thích xem nữ nhân đang đi bên cạnh anh mà thôi.
Những ánh mắt đó nhìn chằm chằm khiến cho Tiểu Nhan có chút không chỗ dung thân, âm thầm cắn môi dưới, lực đạo túm tay áo Hàn Thanh lớn vài phần.
Nhất cử nhất động của cô ấy Hàn Thanh đều có thể cảm giác được, khi cảm giác được cô càng thêm dùng sức túm lấy tay áo anh, Hàn Thanh bước chân ngừng lại, nghiêng mắt nhìn cô gái nhỏ liếc mắt một cái. “Làm sao vậy?”
Động tác vừa rồi của Tiểu Nhan là theo bản năng, thấy anh dò hỏi, cô ấy mới biết được mình có lẽ vừamới ảnh hưởng đến anh cho nên nhanh chóng lắc đâu. “Không có gì!”
Cô gái nhỏ như là chim sợ cành cong, vừa bị anh hỏi liền phản xạ có điều kiện mà phải trả lời, có thể thấy được mức độ khẩn trương của cô ấy.
Hàn Thanh mím môi, đơn giản xoay người đối mặt với cô gái nhỏ:"Rất khẩn trương sao?” “Không có, không khẩn trương.” “Bởi vì mọi người đều đang nhìn em sao?”Hàn Thanh trực tiếp xem nhẹ câu trả lời của cô ấy, lại hỏi một câu.
Tiểu Nhan liền biết mình nói không khẩn trương, Hàn Thanh căn bản sẽ không tin, cuối cùng vẫn là gật gật đầu, nhỏ giọng mà giải thích:“Dạ, người nhìn có chút nhiều, cho nên có chút mất tự nhiên, nhưng mà Không sao cả.
Cô lại không phải là chưa từng đứng cùng anh.
Tuy rằng lúc ấy anh chuẩn bị đi cùng Hàn Mộc Tử, nhưng sau đó lại đổi thành cô, mọi người cũng dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn cô, nhưng mà buổi tiệc lần đó là Hàn Thanh cố ý tổ chức cho em gái anh, cho nên người tham gia đều trong lòng đều tự hiểu được.
Cho nên căn bản không có ai hiểu lầm giữa Hàn Thanh cùng Tiểu Nhan có cái gì.
Mà hôm nay lại có chút không giống. “Bất quá chỉ lạ một buổi tiệc không mấy sang trọng mà thôi, đã khiến cho em sợ như vậy rồi, saunày phải làm sao đây?”Hàn Thanh đột nhiên vô ý thức mà nói một câu. “Sao cơ?” Tiểu Nhan nhất thời không hiểu được, kinh ngạc nhìn anh.
Lời này nói, là có ý gì?Sao này phải làm sao đây? Sao này là sao chứ?
Liền ngay lúc này, chủ nhân buổi tiệc khách khí mà tươi cười bước lên đón tiếp. “Giám đốc Hàn, giám đốc Hàn hôm nay nguyện ý bớt thời giờ lại đây, thật sự là nhà tranh thêm sáng nha
Những lời này đều là lời khách sáo, bất quá cũng là lời nói thật, rốt cuộc lấy danh Hàn Thanh sẽ đến có thể mời đến rất nhiều vị lão làng trong giới thương nghiệp. “Khách khí rồi.”Giám đốc Hàn gật đầu, thái độ lễ phép xa cách.
Thật mau, chủ nhân nhìn về phía Tiểu Nhan bên cạnh Hàn Thanh, tươi cười dò hỏi:"Không biết vị này chính là
Tiểu Nhan đối diện với đôi mắt của người nọ, theo bản năng mà lại hướng về phía sau Hàn Thanh né tránh, chỉ lộ ra một cái đầu nhìn bọn họ, quang cảnh thật sự làm người không thể tưởng tượng. Hàn Thanh lại cũng không trả lời vấn đề, chỉ là đạm đạm cười. "Mang em ấy ra ngoài đi dạo chút.”
Chủ nhân buổi tiệc lập tức hiểu ý, gật đầu:“Thì ra là thế, hiểu rồi nha, không biết vị tiểu thư này xưng hô