CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




**********

Ngày thứ nhất

Tiểu Nhan không đến tập đoàn nhà họ Hàn.

Ngày thứ hai

Tiểu Nhan liền đem tiền của mình sắp xếp xong, sau đó đưa cho Đậu Nhỏ, bảo cậu bé thay mình chuyển cho người cậu. Đậu Nhỏ lập tức lộ ra một vẻ mặt khó hiểu hỏi: "Dì Tiểu Nhan, dì nợ cậu cháu tiền sao?" "Ừm, nợ rất nhiều tiền, đây là tiền tiết kiệm của dì Tiểu Nhan, bây giờ đưa trước một chút, đến lúc có sẽ trả lại số nguyên, Đậu Nhỏ lại thay dì Tiểu Nhan đưa cho cậu cháu có được không?"

Đậu Nhỏ chớp chớp mắt nhìn số tiền khổng lồ mà Tiểu Nhan đưa cho mình, mặc dù số tiền này có lẽ không đáng nói đối với cậu của cậu bé.

Tuy nhiên, gần đây cậu bé thỉnh thoảng cũng đến cửa hàng để giúp đỡ, cậu mới biết dì Tiểu Nhan kiểm tiền thật không dễ dàng gì, ước tính số tiền đó thực sự là tất cả tiền tiết kiệm của dì Tiểu Nhan.

Vì thế Tiểu Nhan không muốn, trực tiếp nói."Dì Tiểu Nhan, dì nợ chú cháu bao nhiêu? Để Đậu Nhỏ trả thay cho dì được không?" “...... Cái gì?” Tiểu Nhan sửng sốt: "Cháu trả thay

Đậu Nhỏ nghiêm túc gật đầu. di?"

Vài giây tiếp theo, Tiểu Nhan không nhịn được cười thành tiếng, ôm lấy bả vai Đậu Nhỏ, đưa tay vuốt ve gáy cậu rồi lại nhéo nhéo hai bầu má mũm mĩm của cậu. "Cậu ngốc này, cháu trả thay dì Tiểu Nhan để làm "Cháu thật sự có tiền a." gì?" "Có tiền thì cũng không được tiêu như thế này. Đây là tiền dì Tiểu Nhan nợ cậu của cháu. Không liên quan gì đến cháu. Cháu không cần đi nhận trách nhiệm này, và không được nói về nó nữa, cháu biết chưa?"

Tiểu Nhan khổ tâm khuyên nhủ Đậu Nhỏ: "Dì Tiểu Nhan biết Đậu Nhỏ rất ngoan, cũng rất hiểu chuyện, nhưng sau này cháu không thể tùy tiện nói lung tung như vậy với người khác. Lỡ nếu sau này cháu gặp phải kẻ nào có ý đồ muốn lừa gạt tiền của cháu thì phải làm sao bây giờ?” "Dì Tiểu Nhan thật ngốc, Đậu Nhỏ mới không bị lừa tiền đâu!"

Nghe vậy, Tiểu Nhan sửng sốt, đúng rồi, Đậu Nhỏ thông minh như vậy, sao có thể bị lừa tiền? Cậu bé nói như vậy, nhất định là vì đã xem mình là người quan trọng.Trong lòng có chút cảm động, thế nhưng Tiểu Nhan vẫn không tiếp nhận đề nghị của cậu bé. "Tóm lại, chuyện này không liên quan gì đến cháu, dì Tiểu Nhan vốn cũng không muốn liên lụy cháu vào, chỉ là thật sự... không muốn dính líu gì đến cậu cháu nữa, cho nên chỉ có thể nhờ Đậu Nhỏ thay dì Tiểu Nhan xoay một chút, cháu hãy ngoan ngoãn, đem số tiền này của dì Tiểu Nhan chuyển cho cậu cháu có được không?”

Đôi mày vốn vẫn giãn lúc này cũng đã nhíu chặt lại, cô ấy mím môi, chậm rãi mở miệng.

Đậu Nhỏ phát hiện khi dì Tiểu Nhan nói chuyện, trong mắt hình như ẩn hiện nhiều tia đau đớn, cậu bé chỉ có thể buông miệng: "Dì Tiểu Nhan, gần đây có phải đã xảy ra chuyện gì không? Chuyện gì đang xảy ra với dì và cậu cháu vậy?” "Trẻ con hỏi nhiều chuyện của người lớn như vậy để làm gì? Nói cho cháu, cháu cũng không hiểu, hãy ngoan một chút, nghe lời đi a

Đậu Nhỏ trong lòng cảm thấy nghẹn khuất, lần trước cậu bé đã muốn hỏi cậu, nhưng lại không dám, dù sao trong mắt cậu bé, dì Tiểu Nhan so với cậu quan trọng hơn nhiều.

Cậu thà rằng không cần người cậu này, cũng không thể bỏ mặc dì Tiểu Nhan được!

Sau đó, Đậu Nhỏ chuyển sáu mươi nghìn nhân dân tệ vào WeChat của Hàn Thanh, Hàn Thanh vừa nhận được tiền liền gửi lại một dấu chấm hỏi.

Đậu Nhỏ nhìn thấy dấu chấm hỏi lạnh lùng kia,tức giận nặng nề đến mức hừ một tiếng, sau đó thoát khỏi WeChat không muốn để ý tới người cậu kia.

Hàn Thanh đợi nửa ngày, cũng không đợi được câu trả lời.

Anh ta nhìn sáu mươi nghìn nhân dân tệ, không hiểu rõ tại sao Đậu Nhỏ lại đột nhiên chuyển nhiều tiền cho mình, liền muốn đi hỏi Mộc Tử.

Nhưng bây giờ Mộc Tử đang trong giai đoạn chờ sinh, và sẽ sớm sinh thôi nên không thể làm phiền cô ấy được.

Anh ta chỉ có thể gọi cho Đậu Nhỏ.

Ai biết được chỉ vừa mới gọi qua, Đậu Nhỏ liền lập tức cúp máy.

Một lần, hai lần... tút tút... Số điện thoại của anh ta đã bị cho vào danh sách đen.

Ngón tay Hàn Thanh nhẹ nhàng cọ xát màn hình, môi mỏng mím lại.

Có lẽ anh ta đã biết sáu mươi nghìn tệ này đến từ đâu?

Hôm nay việc làm ăn của cửa hàng ramen rất tốt, Tiểu Nhan vô cùng bận rộn, thật vất vả chờ được lúc rảnh rỗi, cô ấy mới có thời gian ngồi xuống uống một tách trà.

Đột nhiên, một người bán hàng cũng ngồi xuống trước mặt Tiểu Nhan, cô liền không nhịn được hỏi cô ấy: "Bà chủ, tôi thấy bên ngoài có một người đàn ông rất đẹp trai, từ nãy đến giờ đều nhìn cô a.”

Nghe vậy, Tiểu Nhan sửng sốt một chút: "Cái gì?" Cô ấy cho rằng đó là khách hàng, không nghĩ nhiều,liền nhìn ra ngoài. "Có phải rất đẹp trai không? Bà chủ, anh ta có phải là bạn trai cô không?”

Chỉ là nhìn một cái, Tiểu Nhan liền giật mình, sau khi nghe được lời của nhân viên bán hàng nhanh chóng phủ nhận. “Không, không phải."

Làm sao có thể là bạn trai?

Chu Tiểu Nhan làm sao xứng làm bạn gái của... Hàn Thanh?

Đó là điều không thể xảy ra nhất trên đời này.

Chu Tiểu Nhan cười tự giễu, Hàn Thanh vừa lúc ngước mắt nhìn cô ấy. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Tiểu Nhan vội vàng nhìn ra chỗ khác, sau đó đứng dậy đi vào bên trong. "Tôi đi làm việc tiếp đây. Nếu người đó vào, cô cứ nói anh ta về đi. Cửa hàng chúng ta sẽ không tiếp đãi anh ta.”

Nói xong Tiểu Nhan nhanh chóng đi vào, bỏ lại cô nhân viên bán hàng đang sững sờ không biết chuyện gì đã xảy ra.

Lúc Hàn Thanh đến, nhìn thấy trong cửa hàng có rất nhiều người, cô gái nhỏ còn bận ra bận vào căn bản không nhìn thấy anh ta, cho nên anh ta vẫn luôn ở bên cạnh chờ.

Hiện tại hai người mắt chạm mắt nhau, ai biết cô ấy tự nhiên chỉ một giây sau liền rời đi, không nhìn anh ta cũng không nói, thậm chí còn trực tiếp bỏ chạy.Hàn Thanh hơi nhíu mày, đôi môi mỏng mím chặt, không thể chờ được nữa, bước chân dài đi về phía cửa hàng.

Nhân viên bán hàng mặc dù cảm thấy người đàn ông trước mắt rất đẹp trai, nhưng dù sao cô ta cũng dựa vào bà chủ kiếm tiền, cho nên lời vừa rồi Tiểu Nhan nói cô ta vẫn không quên. Sau khi Hàn Thanh vào cửa hàng, liền tiến tới ngăn cản anh ta, vô cùng kiên định mở miệng nói: "Thật xin lỗi, quý khách, bà chủ chúng tôi nói anh hãy về đi, cửa hàng chúng tôi sẽ không tiếp đãi anh.”

Hàn Thanh: “

Khi đến gần, nhân viên bán hàng mới phát hiện người đàn ông này so với tưởng tượng của cô ta còn tuấn mỹ hơn nhiều, chậc chậc, một người đàn ông xinh đẹp như vậy, tại sao bà chủ không tiếp đãi anh ta? Vừa rồi lúc nói chuyện hình như còn rất tức giận a.

Chẳng lẽ hai bọn họ là vợ chồng?

Hàn Thanh trước khi đến có nghĩ tới Tiểu Nhân có thể sẽ có chút bực bội, nhưng anh ta không ngờ lại nghiêm trọng đến mức này. "Vậy phiền cô giúp tôi chuyển lời cho cô ấy biết, không tiếp đãi tôi cũng được, tôi vẫn sẽ ở cửa chờ cô ấy."

Nhân viên bán hàng ngơ ngác gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ thông báo "

Sau đó nhân viên bán hàng đi vào bên trong nói những lời này cho Tiểu Nhan, Tiểu Nhan nghe xong rồi nhíu mày: "Cô nói cái gì? Anh ta đợi tôi ở ngoài

co-vo-danh-trao-1129-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi