*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Câu nói này khiến Đậu Nhỏ sửng sốt. Cậu bé chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng đuổi người đàn ông bên cạnh dì Tiểu Nhan đi. Nhưng lại không tính đến chuyện quan trọng hơn là, nếu người đàn ông đó bởi vì những lời của cậu bé mà thẹn quá hóa giận bỏ đi, đến lúc đó sẽ xuất hiện những lời đồn đại vô căn cứ, gây ảnh hưởng xấu đến thanh danh của dì Tiểu Nhan.
Lúc trước Đậu Nhỏ không phải là không nghĩ tới chuyện này, nhưng cậu bé cảm thấy vì sao phải để ý đến lời nói của người khác, dù sao cuộc sống là của chính mình. Hơn nữa người mà dì Tiểu Nhan thích là cậu, dì nhất định chỉ quan tâm đến cậu mà thôi.
Nghĩ đến đây, Đậu Nhỏ liền tranh luận: "Dì Tiểu Nhan không phải loại người sẽ để ý đến ánh mắt của người khác." "Vậy bố mẹ cô ấy thì sao?"
Đậu Nhỏ: "..."
Hàn Thanh cầm chìa khóa ngồi dậy: "Hiện tại đã biết vì sao cậu không phủ nhận chưa? Đứng dậy đi, sau này đừng có càn quấy như vậy nữa. Lại có lần sau, cậu liền trực tiếp đưa cháu đến chỗ bố cháu, đểanh ấy đích thân dạy dỗ cháu"
Cậu xem xem nói cậu là tra nam có đúng không Đậu Nhỏ không tình nguyện đứng dậy theo Hàn Thanh đi ra ngoài, trong lòng vẫn còn tức giận bất bình, chỉ có thể nói: "Cậu, cậu phải tin cháu, cái chú đó thật sự không có ý tốt. Lúc cháu đi vào trong cửa hàng, chú ấy vậy mà lại nói với Đậu Nhỏ rằng cửa hàng là của chú ấy. "
Nghe đến đây, Hàn Thanh cuối cùng cũng dừng lại một chút, híp mắt lại: "Cháu nói thật?" "Là thật mà cậu, vì thế Đậu Nhỏ mới không thích chủ đó. Chú ấy còn chưa kết hôn với dì Tiểu Nhan đã nói tiệm mỳ là của chú ấy. Tiệm mỳ rõ ràng là tâm huyết của dì Tiểu Nhan."
Hàn Thanh không tiếp lời Đậu Nhỏ, nhưng trong lòng đã có tính toán. "Biết rồi, chuyện này cậu sẽ giải quyết, cháu đừng lại xen vào nữa."
Sau khi trở lại công ty, Hàn Thanh gọi Tô Cửu đến, để cô ta điều tra một người.
Tô Cửu mới đầu còn không biết anh ta muốn điều tra ai, sau khi hỏi rõ ràng mới biết được nguyên nhân. Sau đó nhịn không được trêu chọc Hàn Thanh một câu: "Tổng giám đốc Hàn đây có tính là đã thông suốt rồi không?"
Nghe thấy vậy, Hàn Thanh liền dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn cô ta.
Tô Cửu cười nói: "Hỏi một câu cũng không đượcsao? Được rồi, vậy tôi đi điều tra, kết quả rất nhanh sẽ có."
Sau khi Tiểu Nhan trở lại tiệm mỳ, tâm trạng của cô ấy vẫn luôn sa sút, Lý Tư Hàn mấy lần bắt chuyện với cô ấy, nhưng nếu không phải là cô ấy phớt lờ anh ta thì chính là không nghe thấy.
Cuối cùng khiến cho Lý Tư Hàn nhụt chí. “Cô có phải đang trách tôi không đủ tiền trả bữa ăn đó không?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan mới ý thức được cách làm vừa rồi của mình có hơi quá đáng, chỉ có thể giải thích nói: “Không phải, không liên quan gì đến anh, toi chỉ là lúc chạy ra ngoài có chút mệt. Hơn nữa tôi đã sớm nói qua rồi, anh và Đậu Nhỏ không thân cũng chẳng quen, không có trách nhiệm phải mời thắng bé đi ăn, vì vậy tiền cơm là do tôi trả là chuyện bình thường. "Vậy cô, trong tay cô còn tiền không? Bữa cơm đó tốn nhiều tiền như vậy, emcô..." “Không sao.” Tiểu Nhan cười nhẹ: “Tôi có cửa tiệm, ngày nào cũng có thu nhập, anh đừng lo lắng.
Lý Tư Hàn thầm nghĩ, còn thật sự là có tiền, xem ra lời người giới thiệu nói không sai, Tiểu Nhan quả thật là một phú bà. “Hôm nay hay là anh cứ về trước đi.” Tiểu Nhan cảm thấy xấu hổ, thấy cũng không còn sớm nữa, liền kêu Lý Tư Hàn về sớm nghỉ ngơi.
Mặc dù trong lòng Lý Tư Hàn cảm thấy không thoải mái, nhưng anh ta vẫn gật đầu."Được, vậy ngày mai tôi lại đến thăm cô." "Được, đi đường cẩn thận."
Đợi sau khi anh ta đi, Tiểu Nhan lại nằm bò xuống.
Tiền còn chưa kiếm được, đã phải bỏ ra mấy chục triệu, nghĩ đến liền thấy đau lòng. Cô đột nhiên có chút hối hận, lúc đi tại sao không cầm theo chai rượu vang? Nói sao cũng là một chai rượu vang có trị giá hơn ba mươi triệu? Cô ấy trả tiền nhưng lại không mang đi. Cô ấy bị thiểu năng sao? Càng nghĩ càng thấy khó chịu.
Buổi tối lúc đóng cửa, khi Tiểu Nhan và La Tuệ Mỹ đang chuẩn bị về nhà, kết quả khi đi ra cửa liền nhìn thấy xe của Hàn Thanh đã đậu cách đó không xa, hơn nữa anh ta còn đang đứng cạnh xe, dáng người thon dài thẳng tắp đứng tại đó. Khuôn mặt tuấn tú thu hút ánh mắt của nhiều người qua đường.
Nhìn thấy anh ta, La Tuệ Mỹ liền sửng sốt. Tiếp đó nhìn sang con gái mình.
Hôm nay sau khi con gái bà về liền có điều gì đó không đúng, bà nghĩ đi nghĩ lại, có lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi.
Bây giờ nhìn thấy người đàn ông tuấn tú này lại xuất hiện ở đây, rất nhanh đã có thể liên kết sự tình xảy ra trong ngày hôm nay.
Nhìn thấy bọn họ, Hàn Thanh bước nhanh đi tới, dừng ở trước mặt hai người. "Chào bác gái, chúng ta lại gặp nhau rồi."
La Tuệ Mỹ có chút bối rối, nhưng vẫn lịch sự mỉmcười với người đối diện. "Đúng vậy, cháu tìm con gái bác sao?"
Trên môi Hàn Thanh nở nụ cười nhàn nhạt, anh ta gật đầu: "Cháu có chút chuyện riêng muốn nói với cô ấy." "Được, các cháu cứ nói chuyện đi, bác đi sang bên cạnh chờ."
Tiểu Nhan: "Mẹ! Mẹ đừng đi, con không có gì để nói với anh ta cả." "Nhan Nhan, lần trước mẹ đã nói với con rồi, có chuyện gì thì thẳng thắn nói ra. Cho dù sau này có trở thành người xa lạ, cũng phải đem mọi chuyện giải quyết rõ ràng, có đúng không? Bình tĩnh hòa nhã chút, con là con gái của La Tuệ Mỹ mẹ, nếu cậu ấy dám bắt nạt con, mẹ sẽ không bỏ qua họ cậu ấy.
Tiểu Nhan: "..." "Được rồi, thanh niên các con nói chuyện đi, mẹ về nhà trước, hi vọng con có thể đưa con gái bác về nhà an toàn."
Hàn Thanh gật đầu: "Con sẽ như vậy, thưa bác gái.
Sau khi La Tuệ Mỹ rời đi, Tiểu Nhan đứng tại đó nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu. "Tiền cơm em đã trả rồi, cũng đã nói rõ mọi chuyện. Sau này em sẽ không lại quấn lấy anh nữa, anh còn muốn thế nào?"
Giọng điệu của cô ấy tràn đầy mất kiên nhẫn và mệt mỏi, cô ấy thậm chí còn không muốn liếc nhìn anh ta thêm một cái.Hàn Thanh hơi rầu rĩ, môi mỏng mím chặt lại một chút. "Tôi biết, nhưng tôi cảm thấy có một số chuyện bắt buộc phải nói với cô."
Tiểu Nhan nâng mắt lên bình tĩnh nhìn anh ta. "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" “Lên xe nói chuyện đi.” Hàn Thanh đề nghị, dù sao ở đây cũng có rất nhiều người qua lại, lúc có lúc không lại nhìn bọn họ, Hàn Thanh rất không thích không khí trò chuyện như thế này. Quan trọng nhất là anh ta hy vọng Tiểu Nhan có thể bình tĩnh lại. “Lên xe nói chuyện?” Tiểu Nhan liếc nhìn chiếc xe phía sau anh ta một cái, trong mắt đột nhiên lộ ra biểu tình châm chọc: “Như vậy không tốt đâu, tổng giám đốc Hàn? Dù sao em cũng không phải là người thích sạch sẽ. Hơn nữa em còn làm việc trong tiệm mỳ cả ngày. Cả người vừa bẩn vừa bốc mùi, nếu lên xe của anh, đối với anh mà nói không phải là một loại ô nhiễm sao? Em thấy vẫn nên thôi đi."
Những lời này nghe đặc biệt chói tai, khiến Hàn Thanh không vui. "Cô nhất định phải nói loại lời nói này với tôi sao?" “Vậy anh muốn em phải nói chuyện như thế nào?” Tiểu Nhan mỉm cười, lùi lại hai bước, trên mặt bày ra vẻ tò mò nhìn anh ta: “Nói những lời nịnh nọt anh? Có lẽ anh thích nghe những lời này hơn?”
Hàn Thanh mím môi, vẻ mặt nghiêm túc, hơi thở toàn thân đều hạ xuống.
Anh ta không ngờ rằng sự tình xảy ra vào tối hôm