CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




**********

Đi tắm?

Sau khi kết thúc một nụ hôn mà nghe được câu này thì Tiểu Nhan cảm thấy thật khó để không hiểu lầm. Một cảm xúc lạ len lỏi vào não bộ đang trống rỗng.

Thấy cô gái nhỏ nhìn mình bằng bằng vẻ mặt kinh ngạc, ánh mắt lại tràn ngập sự quái dị thì Hàn Thanh biết ngay là cô đã hiểu sai, chỉ có thể nhẹ giọng giải thích: “Đi tắm để bình tĩnh lại. “À, à.” Tiểu Nhan ngốc nghếch gật đầu. Cô chủ động đi về hướng nhà tắm.

Nhà tắm ở rất gần nên cô có thể tự đi được, cô bước vào trong đóng cửa lại.

Bỏ lại mọi thứ ở bên ngoài, Tiểu Nhan nhìn vào gương.

Trong gương hiện lên một gương mặt ửng hồng. Bởi vì nụ hôn ban nãy nên bờ môi trở nên đỏ bừng. Cô nhìn vào gương một lúc lâu sau mới chậm chạp duỗi tay, dùng đầu ngón tay chạm vào mỗi mình.

Là ảo giác ư?

Hàn Thanh vừa mới hôn cô? Hơn nữa, không phảihôn kiểu chạm nhẹ một cái rồi nhanh chóng dứt ra mà là...

Nụ hôn này khác biệt hoàn toàn với những lần lén lút trước đây của cô, phải gọi là bỏ xa mười con phố.

Là giả đi? Không phải cô đang hoang tưởng thì chính là đang nằm mơ

Tiểu Nhan véo mặt mình một cái thật mạnh, đau đến mức cô phải biến sắc mà kêu lên một tiếng. Có điều cô rất nhanh nghĩ ra điều gì đó, vội vàng bịt chặt miệng, kinh ngạc trợn to mắt.

Khoảng cách gần như vậy. Cô mà kêu thì rất có thể Hàn Thanh sẽ nghe thấy.

Tiểu Nhan nuốt đau đớn vào trong lòng. Cô mở vòi hoa sen, để nước ấm xối lên thân thể.

Những ý nghĩ kinh khủng đều biến mất. Có thể nói nụ hôn của Hàn Thanh rất hữu hiệu. Hiện tại đầu cô chỉ toàn là nụ hôn kia.

Tiểu Nhan duỗi tay che mặt lại.

Cũng không biết đã tắm bao lâu, có tiếng gõ cửa vang lên.

Tiểu Nhan bỗng hoảng hốt, cô tắt vòi sen, đứng nguyên một chỗ không dám phát ra âm thanh. “Quần áo treo ở cửa. Tôi đi đây, cô nhớ cầm lấy mặc

Tiếng túi nilon sột soạt. Kế tiếp là tiếng bước chân xa dần. Tiểu Nhan nghe thấy tiếng đóng cửa phòng.

Cô do dự một lát, để chân trần nhẹ nhàng mở cửa,cầm lấy chiếc túi.

Trong túi là một cái áo sơ mi màu đen. Tiểu Nhan chỉ nhìn thoáng qua đã đỏ mặt.

Chỗ này làm gì có người đàn ông khác? Cái áo này hẳn là của anh ta? Anh ta lấy áo sơ mi của mình cho cô mặc? Tiểu Nhan cắn môi dưới, trong lòng hơi thấp thỏm.

Phải làm sao đây? Cô muốn mặc nó sao?

Mặc áo sơ mi của anh có phải hơi kỳ không?

Nhưng thực tế không cho phép cô do dự. Quần áo của cô đã bị bẩn vì bụi đất, còn bị nước hắt vào ướt đẫm.

Đáng ra cô không nên đi tắm.

Nên làm thế nào bây giờ?

Chần chừ mãi, Tiểu Nhan mới lau khô thân mình và mặc chiếc áo sơ mi đen kia vào.

Vóc dáng Hàn Thanh rất cao trong khi thân hình Tiểu Nhan lại nhỏ xinh. Áo sơ mi bao kín đầu gối trắng ngần của cô, hơn nữa áo màu tối nên không có vẻ hở quá.

Tiểu Nhan soi mình trong gương một lát mới an tâm

Cô hít sâu một hơi, mở cửa phòng tắm bước ra ngoài.

Trong phòng im ắng, chỉ nghe được tiếng hít thở của cô. Cô để chân trần bước ra, trên nền nhà lưu lại những dấu chân ướt sũng. “Tắm xong rồi à?”Giọng đàn ông thanh lãnh từ cửa truyền đến dọa cho Tiểu Nhan nhảy dựng lên. Cô theo bản năng dùng tay che trước người.

Động tác này khiến Hàn Thanh hơi xấu hổ. Anh nhấp đôi môi mỏng, vẻ mặt không được tự nhiên mà dời ánh mắt: “Trên sô pha có một cái áo khoác. Mặc vào đi.”

Bây giờ Tiểu Nhan là một con rối gỗ, mà người giật dây điều khiển chính là Hàn Thanh. Về cơ bản thì anh nói gì cô làm nấy.

Cho nên nghe Hàn Thanh nói xong, Tiểu Nhan qua số pha lấy áo khoác mặc vào.

Đây là kiểu áo khoác dành cho mùa xuân, mỏng và nhẹ. Mặc nó vào giúp Tiểu Nhan cảm thấy đỡ xấu hổ phần nào.

Nhìn cô mặc xong rồi, Hàn Thanh cầm đôi dép lê, kh lưng đặt cạnh chân cô, giọng nói trầm thấp: “Nhà không thừa dép nên đi tạm của tôi vậy.”

Nghe vậy, Tiểu Nhan cúi đầu. Trước mắt cô là một đôi dép lê màu xám đi trong nhà dành cho nam. Kích thước chân của đàn ông lớn hơn phụ nữ nhiều, Tiểu Nhan đi vào rồi vẫn còn dư ra một khoảng. “Tôi đi của anh rồi thì anh đi bằng gì?”

Tiểu Nhan liếc anh một cái. Anh không có mang giày.

Lạ thiệt. Chẳng lẽ trong nhà cũng chỉ có một đôi giày?

Hàn Thanh biết cô đang nghĩ gì, thấp giọng trả lời thắc mắc của cô: “Tôi ít đến đây nên chỉ có một đôithôi."

Hàn Thanh nói xong liền nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô: “Qua đây bôi thuốc”

Hàn Thanh kéo cô qua sô pha ngồi. Anh mở hộp thuốc, lấy thuốc trị thương ra. Trước tiên anh lau miệng vết thương giúp cô

Anh lau rất cẩn thận. Bởi vì khoảng cách gần mà hô hấp cả hai như hòa quyện lại. Tiểu Nhan chỉ có thể khống chế bản thân, không để hơi thở phả lên mặt đối phương.

Lau xong rồi, Hàn Thanh nhìn cô hỏi. “Trên người cô còn chỗ nào bị thương?”

Tiểu Nhan cứng đờ. Trên người? Chẳng lẽ anh ta muốn thay cô sát trùng cả thân thể? Thật ra trên người cô vốn không có vết thương. Hàn Thanh xuất hiện gần như kịp thời nên cô chỉ hứng chịu một bạt tai và bị xé quần áo. Ngoài ra không bị tổn thương gì hết.

Nhưng lúc nãy tắm rửa, sau lưng cô hơi xót. Không biết có phải vì cọ trúng tường hay không?

Nhưng dù sao cũng nằm ở vị trí lưng, cô không thể nói cho Hàn Thanh.

Đâu thể cởi áo sơ mi ra nhờ anh ta lau lưng hộ?

Hàn Thanh quan sát cô gái nhỏ đỏ mặt một lúc lâu. Anh bỗng dưng nghĩ đến điều gì, trầm giọng dò hỏi: “Không tiền sao?"

Tiểu Nhan ngơ ngác gật đầu, sau đó lại nhanh chóng lắc đầu: "Không, không phải không tiện... Tôi, tôi không bị thương.

co-vo-danh-trao-1150-0

co-vo-danh-trao-1150-1

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi