*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lời này khiến Tiểu Nhan đứng yên tại chỗ, không dám đi tiếp nữa, sau đó cô ấy thấy trên tay Hàn Thanh cầm một đôi dép tới trước mặt mình, anh ta kh lưng cúi người xuống. “Thay đi, dép rộng quá dễ bị ngã.
Nhìn đôi dép lê nữ màu lam nhạt trước mặt Tiểu Nhan nói cảm ơn sau đó thay vào, sau khi thay xong Tiểu Nhan định xoay người lấy đôi dép nam đặt sang một bên thì Hàn Thanh đã nhanh tay hơn cô ấy.
Anh ấy mang dép xuống lầu, Tiểu Nhan đứng yên tại chỗ nhìn chính mình đang mặc váy, rồi lại nhìn đôi dép lê màu lam nhạt, trong lòng khể than một câu.
Tuy rằng Hàn Thanh là một người đàn ông thực thụ, có điều... May mà thẩm mỹ của anh ấy không giống kiểu của mấy người đàn ông khác.
Nếu anh ấy là một người đàn ông chính hiệu, có lẽ sẽ giống như những người đàn ông khác cho rằng con gái đều thích màu hồng nhạt. Vậy thì hôm nay váy cô ấy mặc và dép cô ấy đi có lẽ chính là cái màu hồng phấn chết tiệt.Cô đi theo Hàn Thanh xuống lầu, Không Không đã ngồi sẵn trên ghế chờ ăn cơm, thấy Tiểu Nhan đi xuống, nó nghiêng đầu khẽ kêu một tiếng.
Tiểu Nhan lập tức đi đến ngồi bên cạnh người nó.
Bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn, sữa bò vẫn còn nóng, lần đầu tiên đơn độc đối mặt với Hàn Thanh chỉ có hai người cùng nhau ăn cơm như vậy, trong lòng cô ấy vô cùng căng thẳng, chỉ biết ngồi vuốt ve Không Không.
Không Không kêu meo một tiếng, cảm giác đầu mình sắp bị Tiểu Nhan sờ đến bong cả da, nó khẽ nghiêng đầu, muốn thoát khỏi ma chưởng của Tiểu Nhan. “Đừng chạy.” Tiểu Nhan nhỏ giọng gọi một câu, muốn bắt Không Không đang chạy trốn trở về, bởi vì bối rối nên không biết đặt tay ở đâu, chỉ có thể vuốt ve đầu Không Không mãi. “Meo meo!“ Không Không có chút bất mãn giãy giua kháng cự “Thả nó xuống đi.” Giọng nói Hàn Thanh đột nhiên truyền tới, dọa Tiểu Nhan giật mình suýt nhảy dựng lên, ngước mắt nhìn về phía anh ấy, theo bản năng tay cũng buông ra. Không Không sau khi được thả tự do, nháy máy nhảy khỏi lòng Tiểu Nhan chạy đi thật xa, vốn dĩ nó còn muốn ở lại cùng Hàn Thanh ăn bữa sáng. Bây giờ thì sao chứ? Vì đầu Không Không bị sờ đến muốn bong da, nó vẫn nên chạy trốn thật mau thì tốt hơn.
Rất nhanh sau đó đã không thấy bóng dáng Không Không trong phòng khách nữa.Tiểu Nhan có chút xấu hổ, bởi vì Không Không chạy quá nhanh, giống như nó rất sợ cô ấy vậy.
Tiểu Nhan khẽ cắn môi dưới, không dám nhìn vào mắt Hàn Thanh, sau đó nghe thấy anh ta nói. “Ăn bữa sáng xong, tôi đưa em về.” “Được.” Tiểu Nhan chỉ có thể cúi đầu tập trung ăn.
Cô ấy ăn rất chậm, khi sắp ăn xong thì bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, Tiểu Nhan vừa ngẩng đầu đã phát hiện ra là Tô Cửu, giày cao gót bóng loáng vang lên từng tiếng trên sàn nhà.
Nhìn thấy cô ta, Tiểu Nhan đỏ bừng mặt, chột dạ mà quay đầu đi chỗ khác
Sao cô ta lại tới đây? Nhìn thấy Tiểu Nhan ở cùng với Hàn Thanh, có phải sẽ... “Tổng giám đốc Hàn Thanh.” Khi Tô Cửu tiến vào, thấy hai người đang dùng bữa sáng, có điều cô ta cũng không khách sáo, trực tiếp kéo ghế ngồi xuống, sau đó mang tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra. "Ừ."
Tiểu Nhan nghe được Hàn Thanh nhàn nhạt lên tiếng, giọng điệu lãnh đạm: “Đây là tài liệu tôi thu thập suốt một đêm, sau đó lại tốn thời gian sửa sang lại, tội trạng của anh trước kia liên quan tới việc lừa tiền khá lớn, dựa theo tình hình này, anh ta vào đó xem ra phải mất nhiều năm mới có thể ra được.”
Nghe tới đây, Tiểu Nhanh nhận ra chủ đề cô ta đang nói có liên quan tới mình, bèn lén lút nhìn về phía Tô Cửu.Vốn dĩ Tiểu Nhan còn cho rằng khi Tần Cửu nói chuyện sẽ nhìn chăm chú tài liệu hoặc là nhìn Hàn Thanh, không ngờ Tiểu Nhan vừa ngẩng đầu lên thì đụng phải ánh mắt đầy ý cười của Tô Cửu.
Tiểu Nhan ngày người ra.
Cô ấy lập tức trở nên ngại ngùng, nhanh chóng nhìn về phía khác, lỗ tại và cổ đều đỏ ửng lên.
Ôi, thật đúng là cô gái dễ xấu hổ.
Tô Cửu khẽ cười trong lòng, cũng không ngại Hàn Thanh đang ở đây, hỏi thẳng Tiểu Nhan: “Chị Tiểu Nhan sao lại không dám nhìn em vậy? Chuyện này rõ ràng là có liên quan tới chị.”
Ôi! Cái cô Thư ký Tô này, sao lại cố tình nhắc tới như vậy? Tiểu Nhan không thèm để ý tới cô ta! “Chị Tiểu Nhan? Sao chị lại không để ý tới em vậy?”
Rõ ràng là Tô Cửu quyết tâm muốn chọc Tiểu Nhan, thấy Tiểu Nhan không để ý tới mình còn mặt dày hỏi thêm vài câu.
Tiểu Nhan cắn môi dưới, cô ấy ngày càng cúi đầu thấp hơn, cô ấy chính là không muốn để ý tới cô ta đấy, không để ý tới cô ta thì sao nào? “Thư ký Tô.” Ngón tay Hàn Thanh gõ nhẹ lên mặt bàn, vẻ mặt lãnh đạm mở miệng dò hỏi. “Cô bị thương thế nào?”
Tô Cửu hơi nheo mắt, ánh mắt chuyển hướng nhìn về phía Hàn Thanh. “Tổng giám đốc Hàn Thanh như vậy là đang vội vã làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Chẳng qua tôimới nói vài câu thôi mà anh đã vội muốn bảo vệ như vậy? Xem ra đêm qua. "A!"
Nhớ tới chuyện hôm qua Tiểu Nhan kích động đứng lên, sợ Tô Cửu lại nói gì khiến người ta xấu hổ nên cô ấy trực tiếp ngắt lời cô ta. “Đêm qua chẳng xảy ra chuyện gì cả! Em đừng có mà lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử
Phản ứng mạnh mẽ như vậy, còn nói chưa xảy ra chuyện gì, có thể sao?
Lúc này Tiểu Nhan mới nhận ra phản ứng của mình quá kích động, cô ấy xấu hổ nhìn Hàn Thanh và Tô Cửu, sau đó xoay người chạy vội lên lầu. “Chị nói không có gì thì là không có gì sao, sao phải chạy chứ?” Giọng nói Tô Cửu từ phía sau truyền tới, bước chân Tiểu Nhan lại càng nhanh hơn.
Dáng vẻ này thật đúng là buồn cười, Tô Cửu quay đầu nhìn Hàn Thanh nói: “ Tổng giám đốc Hàn, đêm qua thật sự không xảy ra chuyện gì sao?”
Hàn Thanh nhìn chăm chăm vào bữa sáng Tiểu Nhan còn chưa ăn xong, vốn dĩ đã ăn ít rồi còn như vậy thì sao mà được chứ?
Đáy mắt anh ta thâm sâu khiến người ta không thể biết được anh ta đang nghĩ gì, Tô Cửu chỉ có thể đẩy tài liệu tới trước mặt anh ta. “Tổng giám đốc Hàn Thanh?”
Cuối cùng Hàn Thanh cũng nhìn về phía cô ta, anh ra mím môi, vẻ mặt có chút không vui, một lúc lâu sau mới mở miệng nói.