*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cuối cùng Hàn Thanh lại xoa lên đầu cô ấy rồi bảo cô ấy đi lên tầng. Tiểu Nhan đỏ bừng mặt, quay người chạy đi mất.
Khi đi lên tầng, cô ấy vẫn còn hồn vía như lên mây.
Dù sau chuyện xảy ra quá huyền ảo, hình như Hàn Thanh đã trở nên dịu dàng thì phải? Mặc dù giọng điệu của anh ta vẫn hờ hững như trước, nhưng không còn lạnh lùng xa cách, khiến người ta không thể lại gần được như trước kia nữa.
Lẽ nào là bởi vì nụ hôn đó?
Nghĩ đến đây, nhiệt độ trên gương mặt Tiểu Nhan lại bắt đầu nóng bừng lên.
Cach...
Đúng lúc ấy cánh cửa được kéo ra, La Tuệ Mỹ thò đầu vào với vẻ dò xét. “Con làm cái gì mà đứng một mình trước cửa cười như con ngốc vậy hả?”
Tiểu Nhan lập tức thu nụ cười lại, cô ấy hừ một tiếng rồi quay trở về phòng của mình.
Trong biệt thự Hải Giang.Trên tấm ván gỗ cạnh bờ biển, Hàn Mộc Tử ôm lấy cái bụng của mình rồi ngồi xuống đó một cách khó khăn. Cô cố gắng ngâm chân mình vào trong dòng nước mát lạnh, một giọng nói xa xôi vang lên từ phía sau cô. “Mẹ ơi, lát nữa ba nhìn thấy sẽ không vui đâu.”
Nghe thấy vậy, động tác ở chân Hàn Mộc Tử dừng lại. Cô quay đầu nhìn Đậu Nhỏ đi theo sau mình, vẻ mặt thoáng cứng đờ lại. “Bây giờ chẳng phải ba con không ở đây sao? Mẹ làm len lén sẽ không bị ba con phát hiện đầu.”
Đậu Nhỏ ngây thơ chớp chớp mắt: “Nhưng mẹ ơi, trước khi ba ra ngoài bảo con phải trông mẹ.”
Hàn Mộc Tử. “Đậu Nhỏ à, mẹ là mẹ của con, con nhất định phải ức hiếp mẹ cùng với ba con sao?”
Đậu Nhỏ đi đến bên cạnh Hàn Mộc Tử, đưa tay kéo lấy ống tay áo của cô rồi bĩu môi với vẻ không vui. “Nhưng mẹ ơi, mẹ sắp sinh em bé rồi. Vào lúc này nước biển lạnh như vậy sẽ không tốt đối với cơ thể của mẹ. “Thời tiết càng ngày càng nóng, chơi một chút sẽ không sao đâu nhỉ?”
Càng đến ngày sinh, Hàn Mộc Tử càng bị Dạ Mạc Thâm để ý gắt gao hơn. Cô đi đâu cũng không được, điển hình là ngày nào cũng ôm lấy cô vì sợ cô ngã, nhưng bây giờ anh lại sợ cô thay đổi.
Điều này thật sự khiến Hàn Mộc Tử dở khóc dở cười.Bởi vì Dạ Mạc Thâm chưa bao giờ ở bên cạnh cô lúc sinh con. Lần đầu tiên cô mang thai, anh cảm thấy mình chưa làm tròn bổn phận của một người chồng, cho nên lần này anh muốn ở bên cạnh chăm sóc cho cô.
Nào biết ở bên cạnh cô, sau khi nhìn thấy những công việc mà sản phụ cần phải chú ý thì anh đã trở nên vô cùng chặt chẽ cẩn thận.
Nếu như hôm nay anh không có chuyện cần phải ra ngoài, hơn nữa không thể mang cô theo thì Hàn Mộc Tử nghi rằng anh còn muốn gói mình vào rồi đặt ở trong túi áo của anh mất.
Cuối cùng vẫn là Hàn Mộc Tử đảm bảo với anh, nói rằng mình sẽ không chạy linh tinh và sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà đợi anh quay về thì Dạ Mạc Thâm mới rời đi. Nhưng trước khi đi ra ngoài, anh còn tìm người để mắt đến cô.
Đúng vậy, người đó chính là Đậu Nhỏ: “Đậu Nhỏ à, ba con không có kinh nghiệm trong việc sinh con nhưng mẹ thì có. Trước kia khi mẹ mang bầu con không có cẩn thận câu nệ như bây giờ, khi đó mẹ còn chạy đi làm và lại còn là rất nhiều chuyện mà người mang thai không được làm. Cuối cùng chẳng phải con vẫn sinh ra khỏe mạnh sao?” “Hừ, tất nhiên là không giống rồi. Đậu Nhỏ là con trai, nhưng bây giờ em đang mang bầu em gái, con gái thì phải được bảo vệ che chở thật tốt.”
Hàn Mộc Tử: “...
Nói rất có lý, cô không có cách nào phản bác lại được."Mẹ ơi, mẹ mau đứng lên đi. Lát nữa ba quay về mà nhìn thấy mẹ ra khỏi nhà, sau này ba sẽ càng coi chặt mẹ hơn đấy.
Câu nói này của Đậu Nhỏ đã nhắc nhở Hàn Mộc Tử. Đúng rồi, nếu như để cho Dạ Mạc Thâm biết được chuyện này hoặc là mình có điều gì đó bất thường, anh nhất định sẽ càng coi chặt mình hơn.
Và mình sẽ không còn cơ hội để ra ngoài đi đi lại lại giống như ngày hôm nay nữa.
Câu nói này thật sự đã nói trúng tim đen của Hàn Mộc Tử, cô nhìn chằm cằm vào Đậu Nhỏ với ánh mắt yếu ớt: “Con thuyết phục được mẹ rồi.” “Mẹ ơi, chúng ta quay về thôi. Ngày hôm nay Đậu Nhỏ ở bên cạnh mẹ.” "Ừ."
Hàn Mộc Tử đứng dậy một cách khó khăn. Đậu Nhỏ đi lên phía trước đỡ lấy cô, sau đó hai người nắm tay nhau cùng quay về phòng.
Lý Tư Hàn nằm trong bệnh viện mấy ngày mới có thể cử động. Trong lòng anh ta vô cùng hận, rất muốn báo thù Tiểu Nhan nhưng lại sợ Hàn Thanh. Tối hôm đó ánh mắt của Hàn Thanh giống như ác quỷ vậy, nếu nói như muốn giết anh ta thì cũng không có gì là quá cá.
Còn sau này tại sao anh ta còn nhặt được cái mang này về thì có lẽ là bởi vì ông trời có mắt. Đợi anh ta ra khỏi nơi này rồi, nhất định anh ta sẽ làm khổ người phụ nữ đó. Thật ra mấy ngày trước cảnh sát đã đến đây, nhưng khi đó bác sĩ lại nói là Lý Tư Hàn bịthương khá nghiêm trọng, cho nên tạm thời không thể xuất viện được. Cảnh sát sai người trông coi chỗ này, đợi đến khi vết thương của anh ta đỡ hơn một chút, có thể xuất viện thì sẽ bắt người ngay.
Nhưng Lý Tư hàn bị thương rất nghiêm trọng và rơi vào hỗn mê rất nhiều lần, cho nên anh ta vốn không biết chuyện gì cả.
Mấy ngày nay Tiểu Nhan luôn ở trong nhà, bố mẹ cô ấy sợ cô ấy lo lắng sợ hãi cho nên không cho cô ấy ra ngoài. Thậm chí họ còn không cho cô ấy đi đến cửa tiệm, nói cái gì mà bây giờ cô ấy cần phải nghỉ ngợi cho tốt, không được đi đâu cả.
Thật ra sao mà Tiểu Nhan có thể không biết bọn họ chỉ đang sợ khi cô ấy ra ngoài sẽ gặp Lý Tư Hàn đến bảo thù mà thôi. “Ba mẹ à, hôm nay ba mẹ thật sự đừng nhốt con nữa. Cứ tiếp tục ở trong nhà thế này, con sắp mốc meo đến nơi rồi. Con muốn ra ngoài đi dạo, ít nhất ba mẹ để con đến cửa tiệm giúp đi. Con mở cửa tiệm này ra, sao con có thể để cho ba mẹ vất vả như vậy được? “Không được.” La Tuệ Mỹ vừa mở miệng là từ chối yêu cầu của cô ấy.
Tiểu Nhan ủ rũ. “Mẹ à, chẳng phải mẹ lo lắng sau khi con ra ngoài thì người đó sẽ tìm đến con gây phiền phức sao? Thật ra sẽ không như vậy đâu, anh ta bị thương rất nặng, nằm trong bệnh viện có lẽ không dậy được. Anh ta không có cơ hội để ra tay với con đâu.”La Tuệ Mỹ bị cô ấy nói trúng trong lòng, sau đó nheo mắt lại. "Sao con biết cậu ta bị thương rất nặng? Tối hôm
Tiểu Nhan gật đầu: "Vâng.” “Ra tay nặng như vậy sao?"
Cô ấy nhớ lại dáng vẻ Hàn Thanh ra tay với Lý Tư Hàn vào tối ngày hôm đó. Nếu như khi đó cô ấy không cản Hàn Thanh lại thì có lẽ anh ta sẽ đánh chết người rồi. Cô ấy cũng không ngờ một người lúc nào cũng mờ nhạt như làn khói như anh ta mà cũng sẽ có cảm xúc quyết liệt như vậy. “Mẹ à, cũng không phải là ra tay nặng mà là tối ngày hôm đó Lý Tư Hàn thật sự rất quá đáng. Hơn nữa con cũng góp một phần trong đấy, tất cả vết thương trên người anh ta đều là do con đánh. Sau khi nói phần sau, ánh mắt của Tiểu Nhan hơi trốn ránh, rõ ràng chính là không đủ sức mạnh. La Tuệ Mỹ không thể hiểu nổi sự bảo vệ của con gái mình với người đàn ông đó, bà ta suy nghĩ một chút rồi kéo tay con gái mình, hỏi dò: “Con nghiêm túc với cậu ta không? Là kiểu không phải cậu ta thì con sẽ không lấy chồng?”
Gương mặt Tiểu Nhan đỏ bừng: “Mẹ, đột nhiên mẹ hỏi cái gì vậy? Chẳng phải chúng ta đang nói về vấn đề để con ra ngoài sao?” “Con trả lời mẹ trước đi rồi mẹ sẽ suy nghĩ xem có cho con ra ngoài hay không.”
Tiểu Nhan suy nghĩ một lúc, cảm thấy hay là cứ