CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Âm thành này suýt chút nữa đã làm trái tim Tiểu Nhan tan chảy.

Trời ạ!

Không Không thật đáng ghét mà!

Đột nhiên Tiểu Nhan nhớ lại tối hôm đó mình đã bên cạnh Không Không, đêm đó cô rất bối rối, Không Không ngủ bên cạnh cô, thỉnh thoảng còn lấy đầu cọ vào cánh tay cô, còn meo lên một tiếng, vô cùng bình yên.

Bây giờ cũng vậy

Nhưng sang sáng hôm sau cô vẫn không thể quên đi được dáng vẻ Không Không ghét bỏ mình. Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan lập tức gõ cạch cạch cạch. "Không Không có vẻ không thích em, sáng hôm đó em muốn sờ nó, kết quả nó vừa nhìn thấy em đã bỏ chạy. Đợi lần sau đi, em có cơ hội sang đó, nhất định phải sờ đến khi lông rụng hết mới thôi!"

Sau khi gửi đi được một lúc, Tiểu Nhan mới nhận ra lời nói của mình có vẻ như quá mức tự nhiên, Hàn Thanh sẽ không thấy cô rất đáng ghét chứ?

Lúc cô còn đang rối rắm, Hàn Thanh đã trả lời lại tin nhắn của cô. "Không cần đợi, ngày mai có thể đến."

Tiểu Nhan hơi kinh ngạc nhìn tin nhắn này, sau đó bỏ điện thoại xuống che lấy miệng mình, cố gắng lắm mới không phát ra tiếng.

Vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện thật hư ảo, Hàn Thanh sao có thể ở cùng một chỗ với cô? Làm sao ở cùng một chỗ được chứ?

Rối cuộc từ lúc nào chuyện này đã bắt đầu thay đổi? Anh ấy thích mình sao Nếu như thích, thì bắt đầu thích từ lúc nào nhỉ?

Vài câu hỏi liên tiếp nảy lên trong khỏi đầu Tiểu Nhan, khiến đầu Tiểu Nhan như muốn nổ tung ra.

Reng Reng.

Điện thoại lại reo lên. "Ngày mai anh đến đón em nhé?"

Tiểu Nhan lúc này mới nhanh chóng trả lời. "Nhưng, ngày mai anh phải đến công ty, không cần đi làm sao?" "Chủ nhật.

Ồ, đúng rồi ha, ngày mai là chủ nhật rồi.

Cho nên hai người bọn họ sau khi đã xác nhận là chủ nhật, nếu như các cặp tình nhân bình thường có lẽ đã đi hẹn hò gì đấy rồi? Nhưng Tiểu Nhan lại không dám nghĩ đến chuyện nói với Hàn Thanh, vì vậy côliền đánh chữ trả lời. "Không cần đến đón em đâu, anh gửi vị trí cho em, ngày mai xong việc em đến tìm anh là được rồi."

Hàn Thanh cũng không tính toán, gửi thẳng định vị cho cô

Tiểu Nhan rất vui, ngày mai sau khi thức dậy sẽ đi siêu thị, mua sắm đồ đạc này nọ rồi chiều sẽ đi tìm Hàn Thanh.

Ngay khi Tiểu Nhan đang vui mừng rạo rực chuẩn bị chúc ngủ ngon đối phương, Hàn Thanh đã gửi sang một tin nhắn. "Không gọi điện sao?" một giọng nói trầm thấp truyền đến bên tai Tiểu Nhan, cô chớp mắt, tiếp tục gõ chữ. "Muộn rồi, để hôm khác gọi cũng được, anh đi tắm rửa đi rồi nghĩ ngơi, ngủ ngon." Sau đó Tiểu Nhan còn gửi thêm một biểu tượng cảm xúc chúc ngủ ngon, trên khung chat có một biểu tượng cực kỳ dễ thương, một quả cầu tròn tròn, tai và chân đều có màu hồng, lúc nói chúc ngủ ngon sẽ rụt cổ lại, lúc nói chúc ngủ ngon sẽ cuộn mình lại trong chăn, sau đó đặt điện thoại xuống rồi nằm ngủ thiếp đi.

Nhìn chăm chăm emoji động đậy, Hàn Thanh thất thần một lúc, sau đó chầm chậm nở một nụ cười. "Ngày mai gặp."

Sau khi nhìn thấy Hàn Thanh gửi lại ba chữ này, Tiểu Nhan ôm lấy điện thoại lăn qua lăn lại trên giường, chui vào chăn bông được một lúc, rồi lại bỏ ra, ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lại nằmxuống đắp chăn lại.

Tiểu Nhan phát hiện, mình hình như có vẻ rất phấn khích, cảm thấy tối hôm nay không thể nào ngủ được.

Aaa!

Sau đó Tiểu Nhan lại cầm điện thoại lên, nghe đi nghe lại chỉ duy nhất đoạn ghi âm mà Hàn Thanh gửi qua lúc này, nghe mãi nghe mãi rồi lại mím môi cười.

Cứ như thế cho đến nửa đêm, cơn buồn ngủ ập đến, cô mới chìm dần vào giấc ngủ.

Sau đó Tiểu Nhan lại nằm mơ, trong mơ cô thấy vào ban đêm Hàn Thanh đưa cô về biệt thự riêng của anh, ngay sau đó bản thân Tiểu Nhan rất sợ hãi, vì vậy liền chạy đến sát vách tìm anh, rồi bị một người nào đó ép vào tường, tiếp đến..

Hai người hôn nhau thắm thiết, quần áo Tiểu Nhan rơi xuống đất, lúc này cô đột nhiên tỉnh lại.

Giấc mơ bỗng bị cắt ngang, Tiểu Nhan mở mắt ra, cô ngẩn người ra nhanh chóng nhắm mắt lại gần năm phút đồng hồ, trước mắt hiện ra một màu đen kịt, không có gì cả.

Vì sao? Ngay thời khắc mấu chốt như vậy, đột nhiên nói tỉnh là tỉnh liền vậy, bình thường đồng hồ sinh học không đúng giờ cho lắm, hôm nay sao lại loạn như thế này?

Tiểu Nhan tức muốn ói máu.

Nhưng rất nhanh sau đó cô lại mở mắt ra rồi cuộn mình vào chăn bông mà bực bội suy nghĩ.

Sao ở trong giấc mơ cô có thể biến Hàn Thanthành như thế? Toang thật sự, Hàn Thanh sẽ không tà dâm như trong mơ cô thấy đâu!

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan đưa tay lên vò đầu mình, sau đó đứng dậy đi vào nhà vệ sinh tắm rửa.

Lúc đánh răng, Tiểu Nhan giật mình vì quầng thâm dưới mắt, lúc cô lùi về sau mấy bước suýt đã ngã, may là cô vươn tay nắm được của bên cạnh, sau đó cô đơ người ra nhìn chằm chằm vào hai con gấu trúc trong gương. Tối hôm qua không biết cô đi ngủ lúc nào, chỉ nhớ là cô cứ nghe đi nghe lại đoạn ghi âm mà Hàn Thanh gửi qua, nghe đến khi bên tại cứ văng vẳng giọng nói ấy. Dần dần giọng nói đó dừng lai.

Tự nhiên chuyển thành câu: Mau ngủ đi, mau ngủ đi nào.

Sau đó, mí mắt Tiểu Nhan nặng trĩu, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Về phần mấy giờ, cô cũng không biết nữa. Nhưng nhìn thấy quầng thâm trên mắt cô, đoán chừng có lẽ sau ba giờ, đầu tóc thì như ổ quạ, rõ ràng tối hôm qua vùa mới tắm xong, sao sáng hôm nay lại toang thế này?

Rơi vào đường cùng, Tiểu Nhan chỉ có thể đi gội đầu lại lần nữa, sau đó mang theo đôi mắt gấu trúc đó đi ăn sáng.

La Tuệ Mỹ nhìn thấy mái tóc dài ẩm ướt của cô, không khỏi có chút ngạc nhiên: "Tối qua không phải vừa mới tắm xong sao? Hôm nay vừa mới dậy lại tắm rồi?"Câu hỏi này khiến Tiểu Nhan chột dạ, buồn rầu trả lời: "Vì sáng nay thức dậy đầu tóc lại rối tung lên, con thấy rất xấu xí, cho nên mới đi gội lại lần nữa." "Con còn biết xấu sao? Lúc trước con nói với mẹ, không phải là con không để ý chuyện này sao?"

Tiểu Nhan: "..." "Đúng rồi, đúng rồi."

Cha Chu ngồi bên cạnh, vừa ăn cháo vừa hỏi Tiểu Nhan: "Còn nữa đôi mắt con sao lại thâm quầng thế kia? Tối qua ngủ không ngon sao?"

Tiểu Nhan. "..." Cô cảm thấy mình dậy sớm ăn sáng thật là sai lầm, nghĩ đến đây, cô đặt nửa bát chảo kia xuống, sau đó nói: "Ba mẹ hai hôm nay con có việc, cho nên sẽ không đến cửa tiệm, chuyện của cửa tiệm phiền ba mẹ trông coi giúp con nhé, nếu như có chuyện gì, đến lúc đó con sẽ tuyển thêm hai người nữa."

Nói xong cô đứng dậy đi thắng vào phòng. “Chảo con còn chưa ăn xong mà?” Cha Chu ở phía sau gọi với theo.

Tiểu Nhan tùy ý vẫy tay: "Không có hứng ăn nữa a."

Sau khi bước vào phòng, cánh cửa đóng sầm lại vang lên một tiếng "binh".

Cha Chu. "... Con với cái, ăn sáng cũng không ăn?

Không sợ đói hả." La Tuệ Mỹ đứng bên cạnh cười nhạt một tiếng rồi ngồi xuống, cắn một miếng bánh bao, sau đó liếc nhìn ông Chu một cái: "Đứa con gái của ông lần này thậtco-vo-danh-trao-1169-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi