CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lâm Hứa Chính biết Tiểu Nhan và Hàn Thanh đến với nhau từ chỗ của tổng giám đốc Trần. Hai người gặp nhau lúc đi uống trà, vốn dĩ họ sẽ chỉ gật đầu chào nhau, nhiều nhất nói hai ba câu rồi thôi, nhưng tổng giám đốc Trần sau khi nhìn thấy Lâm Hứa Chính, nhớ tới cô gái bên cạnh Hàn Thanh, ông ta biết mối quan hệ giữa Lâm Hứa Chính và Hàn Thanh, cho nên muốn nói phiếm một chút.

Con người mà, đến tầm tuổi trung niên thì cũng chẳng còn mưu cầu gì nữa, dù sao gia đình ông ta cũng ấm no, gái trai đầy đủ, ngoại trừ việc giảm cân thì ông ta bây giờ chỉ hứng thú hóng chuyện linh tinh.

Vì vậy khi nhìn thấy Lâm Hữa Chính, tổng giám đốc Trần không nhịn được nói với anh ta vài câu, thấy

Lâm Hứa Chính không biết việc này, ông ta vui vẻ vô nhẹ vào lòng bàn tay, vội vàng nói. “Tổng giám đốc Lâm, tuy cậu và giám đốc Hàn thân thiết với nhau, nhưng hiện tại xem ra cũng có chuyện mà cậu không biết, haha." Lâm Hứa Chính ngẩn ra, không biết lão Trần vui vẻ vì cái gì, nhưng anh cũng không vội sốt ruột, chỉ im lặng cười nhạt, nhìn tổng giám đốc Trần chuẩn bị nói ra sự việc.Quả nhiên, thấy Lâm Hửa Chính không hỏi, lão Trần nhanh chóng không kìm chế được, cao hứng khoe với anh. "Không phải người nhà yêu cầu tôi phải chạy bộ tập thể dục mỗi ngày sao? Vì vậy tôi ngày nào cũng cũng chạy bộ buổi sáng, nhưng khi tôi chuẩn bị về thì gặp tổng giám đốc Hàn, cậu đoán xem tôi nhìn thấy gì?”

Lâm Hứa Chính vẫn giữ bình tĩnh.

Tuy nhiên trong lòng vô cùng tò mò, nhìn thấy gì mà khiến ông ta kinh ngạc như vậy? Lẽ nào bên cạnh Hàn Thành lại có thêm một người phụ nữ? “Bên cạnh Hàn Thanh có một cô gái nhỏ.”

Nghe xong, Lâm Hửa Chính nhíu mày: “Cô gái nhỏ?"

Bị anh ta đoán đúng rồi, quả nhiên liên quan đến phụ nữ.

Cũng không biết tại sao, nói đến ba chữ cô gái nhỏ, Lâm Hứa Chính lại nhớ đến hình dáng quen thuộc, người này có quan hệ với Hàn Thanh, hơn nữa có thể khiến anh ta để ý hơn, mà nếu là người anh ta cũng biết thì chỉ có cô ấy thôi. "Đúng vậy, chính là một cô gái nhỏ, đoán chừng chỉ lớn hơn con gái của tôi một chút. Cậu nói xem, hồi trước tôi còn nghĩ, với tính cách của Hàn Thanh thì có lẽ cậu ta ý định độc thân suốt đời? Ai ngờ rằng, cậu ta lại không biết xấu hổ, lại ra tay với một cô gái nhỏ cơ chứ.” Dứt lời,

Tổng giám đốc Trần liên tục lắc đầu, tặc lưỡi.

Nghe đến đây, Lâm Hửa Chính không khỏi nở nụ cười: “Ông Trần, ông nói thế này trước mặt anh ta à?”Ông Trần vẻ mặt sửng sốt: "Làm sao có thể như vậy? Tôi chán sống quá lâu hay sao mà dám nói trước mặt cậu ta? Cho tôi mười cái gan, tôi cũng không dám. Chỉ là không ngờ cậu ta lại tìm được một cô gái nhỏ như thế. Cậu nói xem, cô gái trẻ này phải chăng cực kỳ quyến rũ? Nếu không

Cây vạn tuế ngàn năm không nở hoa như anh ta sao lại đột nhiên thông suốt? Đúng là kỳ lạ. “Do duyên phận mà thôi.” Lâm Hứa Chính bưng chén trà, khoan thai nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: “Ai có thể nói rõ chứ, cô gái nhỏ cũng tốt, phụ nữ thành thục cũng được, chỉ cần là người có duyên với Hàn Thanh thì chắc chắn không gì là không thể. “Ài, cậu nói vậy cũng đúng, nhưng sao cậu lại bình tĩnh hơn tôi tưởng tượng nhỉ? Cây vạn tuế nở hoa, cậu không nên kinh ngạc hay sao?”

Nghe lời này, Lâm Hứa Chính nở nụ cười, bỏ tách trà trên tay xuống: “Có lẽ vì tôi sớm đã đoán được hai người đó sẽ đến với nhau đi?”

Ông Trần nhất thời không vui nói lớn, lên án Lâm Hứa Chính không phúc hậu, hóa ra cậu ta đã sớm biết việc này, nhưng một chữ cũng không lộ ra, còn khiến ông ta tưởng rằng bản thân nắm giữ một việc quan trọng, còn khoác loác mà không biết ngượng. “Không phải vì tôi thấy tổng giám đốc Trần cực kỳ vui mừng phấn khởi hay sao? Tôi cũng không thể nào đánh gãy niềm vui của ông đúng chứ.”

Ông Trần: ""

Ông ta có cảm giác không thể yên ổn giao lưuđược nữa. Hàn Thanh và Lâm Hứa Chính cực kỳ thân thiết cũng không phải vô căn cứ mà là vì hai người này đều không phải loại người tốt đẹp gì cả! Hừ!

Sau khi uống trà, Lâm Hứa Chính đến quán mỳ mà anh ta đã lâu chưa ghé qua, việc kinh doanh của cửa hàng này ngày càng phát đạt. Lúc Lâm Hứa Chính đi vào, những người giúp nhóm người trong công ty gây phiền phức cho Tiểu Nhan vừa lúc cũng ở bên trong. Nhìn thấy Lâm Hửa Chính, sắc mặt bọn họ khẽ biến, sau đó cúi xuống.

Đầu túm tụm vào tai nhau. “Đó không phải là tổng giám đốc của tập đoàn họ Lâm hay sao? Tại sao anh ta lại tới đây? Lẽ nào cô gái giao đồ ăn này thực sự có quan hệ với tổng giám đốc Hàn của chúng ta?” “Quan hệ giữa Tổng giám đốc Lâm và tổng giám đốc Hàn rất tốt, đây là việc mọi người đều biết, không ngờ người phụ nữ đó cũng thật nhanh tay, cô ta muốn một chân đạp hai thuyền hay là có mục đích khác đây?” Tiền Đài ngồi trong góc, hơi rụt rè nói: “Tôi cảm thấy... chắc chỉ là quan hệ bạn bè mà thôi. Dù sao tổng giám đốc Lâm vẫn có tiếng chung tình.

Điều này ai cũng biết, Lâm Hửa Chính từ sau khi vợ qua đời, thì không có dự định tái hôn nữa, từ chối tất cả phụ nữ lại gần.

Nếu không, với địa vị, thân phận, tướng mạo của anh ta thì sao có thể đến bây giờ vẫn còn độc thân chứ. Phụ nữ lần lượt đến khiêu chiến cũng không ít, chỉ là người ta trong tim vẫn còn hình bóng người vợquá cố, thử hỏi ai có thể so sánh được với người chết cơ chứ?

Do đó mọi người không còn nhằm đến Lâm Hứa

Chính nữa rồi. Tiền Đài ngẫm nghĩ lại nói: “Nếu không, hôm nay chúng ta lại ăn mì đi. Coi như ra ngoài ăn, tổng giám đốc Lâm ở đây, nếu chúng ta làm loạn, cũng không biết anh ta có nhận ra chúng ta không

Sắc mặt của những người khác đều không tốt. Dù sao ai cũng không ngờ Lâm Hửa Chính lại đến đây, hơn nữa bọn họ ở đây cả nửa ngày trời cũng chẳng thấy Tiểu Nhan, chẳng biết cô ta rốt cuộc đang lượn lờ ở đâu.

Ngay lúc này, Đậu Nhỏ đi ra, đưa menu cho các cô. “Em chào các chị. Đây là menu của quán, các chị muốn ăn gì a?”

Một giọng nói còn vương hơi sửa đột nhiên vang lên, thu hút sự chú ý của mấy cô gái trên bàn. Liếc mắt nhìn một cái, các cô không khỏi thốt lên “Cậu bé đáng yêu quá, tôi

Mấy người còn định thảo luận, nhưng Đậu Nhỏ đã đưa menu ra, không đành lòng làm phật ý đứa bé, hơn nữa lại là một đứa bé đáng yêu đến mức khiển người ta không chịu được.

Gọi món xong, Đậu Nhỏ cười ngọt ngào lấy lại menu. “Được rồi, các chị đợi chút nhé.co-vo-danh-trao-1174-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi