*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Hơn nữa lúc đó cô đã mất bình tĩnh.
Bây giờ nghĩ lại thật sự rất xấu hổ và mất mặt, dù sao đổi với cô, Lâm Hứa Chính tuy là bạn của Hàn Thanh nhưng cô thật sự không quen thuộc với anh ta.
Bây giờ anh ta lại trêu chọc mình làm cho Tiểu Nhan thực sự không biết phải trả lời thế nào.
Lâm Hứa Chính đặt chén trà xuống rồi nở một nụ cười nhàn nhạt với cô. “Làm sao vậy? Hai người ở cùng nhau là chuyện tốt sao lại có biểu hiện này?” Nhìn thấy nụ cười của người kia, Tiểu Nhan cuối cùng cũng hiểu ra Lâm Hứa Chính có lẽ đã đến đây sau khi biết chuyện này.
Mặc dù Tiểu Nhan không biết mối quan hệ giữa hai người họ và tại sao anh ta lại quan tâm nhiều đến đời sống tình cảm của Hàn Thanh như vậy nhưng Tiểu Nhan cũng không phải không biết xấu hổ mà hỏi thẳng.
Nhưng có lẽ Lâm Hứa Chính cũng là người có tâm tư tinh tế và nhạy bén, rất nhanh anh ta liền đoánđược Tiểu Nhan đang nghĩ gì mà nhẹ giọng hỏi: “Có phải thấy kỳ lạ tại sao tôi lại đến đây không?”
Tiểu Nhan không trả lời, nhưng biểu hiện trên khuôn mặt của cô đã quá rõ ràng. “Thực ra tôi chỉ cảm thấy hay thôi. Cô có nhớ lần trước tôi nói muốn giới thiệu một người cho cô không?”
Nghe thấy vậy Tiểu Nhan bỗng sửng sốt nhưng sau đó đã nhanh chóng phản ứng lại: “Chẳng lẽ người mà anh nhắc tới lúc trước là Hàn Thanh?”
Lâm Hứa Chính gật đầu cười.
Tiểu Nhan hơi ngẩn người và không biết phải nói gì. “Người bạn tốt của tôi đã độc thân nhiều năm, chưa có người phụ nữ nào lọt vào mắt xanh của cậu ấy. Vì chuyện của cô mà lần đầu tiên cậu ấy chủ động mở miệng nói chuyện với tôi. Tôi đã rất ngạc nhiên khi nghe thấy cậu ấy nói ra tên của một người khác giới ngoài em gái cậu ta, vì vậy trong lòng tôi rất hiếu kỳ. Lần trước không phải cô gái nhỏ đã mất bình tĩnh ở đồn cảnh sát sao? Thật ra cô không cần phải nghĩ như vậy, cậu ấy vì cô mà chủ động nhờ và người khác, điều này cho thấy một điều.”
Tiểu Nhan hoàn toàn không hiểu tại sao hôm nay Lâm Hứa Chính lại đến, chẳng lẽ đến để nói tốt về Hàn Thanh sao? Nhưng bây giờ trong suy nghĩ của Tiểu Nhan thì Hàn Thanh đã rất rất rất tốt rồi. “Tuy rằng bây giờ tôi nói mấy lời này có vẻ dưthừa nhưng tôi phải tìm cảm giác tồn tại cho bạn tốt của mình đúng không?” Lâm Hứa Chính cười nhẹ giống như đang nói đùa.
Tiểu Nhan không thể không mỉm cười. "Dù sao thì tôi cũng nên cảm ơn anh.” “Hả?” Lâm Hứa Chính khẽ nhướng mày: “Cảm ơn tôi? Cảm ơn tôi vì cái gì? Lần trước tôi muốn giới thiệu người cho cô nhưng cô lại không đồng ý. “Không phải chuyện này.” Tiểu Nhan ngượng ngùng nói: “Ý tôi là chuyện lần trước ngài đã gọi anh ấy đến đồn cảnh sát. Nếu không phải chuyện này thì có lẽ tôi sẽ không có những chuyện sau này cùng anh ấy.”
Ngài? Không biết tại sao nghe thấy từ ngài này làm cho Lâm Hứa Chính thực sự không thoải mái. Tuy rằng anh ta lớn tuổi hơn cô gái nhỏ trước mặt nhưng anh ta và Hàn Thanh là cùng tuổi. Cô ấy và Hàn Thanh lại đang yêu nhau nhưng khi nói với mình lại dùng từ ngài' như thể xem anh là một ông chủ lớn tuổi. “Nói một cách khách khí thì đây là duyên phận giữa cô và cậu ấy. Tôi chỉ có thể xem như là thêm một chút màu sắc cho chuyện của hai người mà thôi. Cho dù không có cơ hội đó thì hai người vẫn sẽ có duyên gặp nhau trong tương lai.” Đây là lời mà vợ của anh khi còn sống vẫn hay thường nói nhất. Bởi vì cuộc gặp gỡ giữa anh và vợ quá tuyệt vời nên sau khi kết hôn đôi khi anh sẽ than thở nếu hôm đó anh không đi dự tiệc thì anh sẽ không bao giờ quen biết cô ấy? Lần nào vợ cũng véo mặt anh hỏi anh nóihươu nói vượn cái gì, đây là duyên phận của bọn họ, cho dù hôm nay không gặp, ngày mai không gặp thì ngày nào đó cũng sẽ gặp.
Nếu cần gặp gỡ thì sẽ không thể nào trốn được.
Cho nên khi lần đầu tiên Hàn Thanh chủ động tìm tới Lâm Hứa Chính đề cập chuyện của Tiểu Nhan thì Lâm Hửa Chính đã khẳng định một chuyện.
Hàn Thanh không thể trốn thoát được
Không phải cô gái nhỏ cần cậu ấy mà là cậu ấy cần cô.
Nhưng vừa nói xong, Lâm Doanh Chính ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm mặt nói: “Nếu cô muốn cảm ơn tôi không phải là không được, cứ nói chuyện với tôi bằng giọng điệu bình thường là được, đừng gọi tôi là ngài. Dù sao tôi cũng bằng tuổi Hàn Thanh.”
Tiểu Nhan: “...” Cô sững sờ một hồi mới hiểu ra ý của Lâm Hứa Chính, hóa ra anh ta cảm thấy cô gọi như vậy là xem anh ta như người lớn tuổi. Nhưng cũng đúng, cô yêu Hàn Thanh rồi lại gọi Lâm Hứa Chính là ngài giống như đang kéo dài khoảng cách tuổi tác giữa hai người
Sau khi nghĩ xong, Tiểu Nhan lúng túng gãi đầu: “Được thôi anh Lâm." “Nếu không phiên thì từ nay về sau có thể gọi tôi là anh trai, tôi làm anh trai cũng không quá đáng đúng không?"
Tiểu Nhan vội vàng gật đầu: "Đúng! Đương nhiên! Anh giúp tôi thuê cửa hàng ít tốn kém như vậy lại còn giúp tôi rất nhiều, gọi anh một tiếng anh trai cũngkhông mất gì.”
Tiểu Nhạn không thèm để ý, rất nhanh đã thoải mái gọi một tiếng anh trai làm cho Lâm Hứa Chính cảm thấy cuối cùng bản thân đã áp đảo Hàn Thanh, anh tự hỏi không biết có nên đi tới trước mặt cậu ta để cậu ta cũng gọi mình một tiếng anh trai được không?
Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng cảm thấy rất vui vẻ. “Anh Lâm, để em nấu một bát mì cho anh, anh ngồi đợi một lát “Được.”
Khi cô gái nhỏ rời đi thì Lâm Hứa Chính lấy điện thoại di động ra gọi cho ai đó.
Hàn Thanh vừa mới lấy ra chiếc áo sơ mi của cô gái nhỏ trong máy giặt ra định treo lên thì nhận được cuộc gọi của Lâm Hứa Chính, nhìn thấy cuộc gọi của người này thì anh im lặng một lúc rồi mới trả lời. “Có chuyện gì?” “Chậc chậc chậc chậc, không có việc gì thì không được gọi cho cậu sao?”
Nghe vậy Hàn Thanh khẽ cau mày, tay hơi bóp chặt quần áo: “Có gì cứ nói.” "Lúc trước là ai không có việc gì tự tới tìm tôi kêu tôi giúp đỡ vợ người ta? Tôi nói này, hiện tại hai người đã ở cùng nhau thì cậu cũng không thể qua cầu liền rút ván như vậy chứ?” “Ân huệ của tôi cậu còn chưa thèm trả. Lần trướcở đồn cảnh sát có phải là cậu còn nợ thêm một lần nữa không hả?” “Anh em bên nhau nhiều năm như vậy mà không nói cho tôi biết một tiếng đúng là không tốt.” “Lâm Hứa Chính, rốt cuộc cậu đang muốn nói cái gì?" Hàn Thanh bất lực thở dài hỏi. “Tôi đang vui thay cậu không được sao? Nhìn cậu thật vất vả mới có người ở bên nên tôi vui mừng thay câu.
Hàn Thanh cảm thấy ngữ điệu của cậu ta có cái gì đó không đúng nên liếc nhìn thời gian rồi hỏi: “Hiện tại cậu đang ở đâu?” “Ở đâu?” Lâm Hứa Chỉnh nhếch môi liếc nhìn xung quanh rồi sau đó cười nhạt: “Cậu nghĩ xem ở đâu? Qua đây ăn một bát mì cũng không dễ dàng. Tôi đã đợi gần nửa giờ.
Hàn Thanh: “
Sau một hồi im lặng: “Chờ tôi mười lăm phút.”
Tút tút
Sau khi cúp điện thoại Hàn Thanh liền phơi áo sơ mị, khi anh nhìn thấy áo sơ mi mà cô gái nhỏ đã mặc lẩn quanh áo sơ mi trắng của anh thì không hiểu sao trong lòng anh có một loại rung đụng không thể giải thích được.
Ban đầu anh ấy vẫn đang tự hỏi liệu có nhiều phụ nữ xung quanh mình có phiền phức không nhưng những gì xảy ra bây giờ khiến anh ấy cảm thấy khá tốt mà thậm chí anh ấy còn khao khát cuộc sống như