CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hàn Mộc Từ cười gật đầu. “Không có gì không thích hợp cả, dù sao đối với hai vợ chồng cháu mà nói, họ gì cũng chỉ là một cái biệt hiệu, họ gì cũng không quan trọng

Người bình thường để ý cái họ nhưng đối với hai người Dạ Mạc Thầm và Hàn Mộc Tử đã chịu hết tất cả giày vò mà nói, loại đồ vậy như danh lợi này căn bản không đáng nhắc đến

Cô chỉ mong ngày tháng tiếp theo có thể sống bình an là được, những thứ khác đều không nghĩ nữa.

Nhìn Dạ Mạc Thầm một cái thấy trong mắt anh không có bất cứ vẻ phản đồi nào mà là cười nhạt yêu chiều nhìn cô, Hàn Mộc Tử liền mở miệng thương lượng với anh. “Đậu Nhỏ theo họ ông ngoại, Giá Nhỏ theo họ Dạ của anh, thế nào?”

Dạ Mạc Thầm nghe xong thân hình có hơi chấn động, cô vậy mà cũng keo anh vào rồi, nhưng cô thì lại không có gì cả.

Nhìn dáng vẻ sinh con đau khổ kia của cô, Dạ Mạc Thâm mím môi, vừa định nói chuyện.“Họ Hàn còn có anh trai em mà? Anh ấy và Tiểu Nhan đã ở bên nhau rồi, còn cần lo về sau không có đứa trẻ nào họ Hàn sao?"

Cũng đúng. Dạ Mạc Thâm nghe đến đây cuối cùng cũng thoải mái, nhàn nhạt cười lên “Huống gì em cảm thấy Dạ Nhai Nhai nghe có vẻ càng dễ nghe hơn một chút Dạ Nhai Nhai, Dạ Nha Nha, đáng yêu biết bao “Được, đều nghe em hết

Tuy hai vợ chồng họ đều đáp ứng rồi, nhưng ông cụ Uất Trì vẫn tồn trọng ý kiến của Đậu Nhỏ, ông cong nửa người xuống hồi “Đậu Nhỏ con thì sao? Nghĩ thế nào, có bằng lòng theo họ ông cổ ngoại không?

Đậu Nhỏ chéo chờ mặt lại nhìn ba mẹ của mình, ngoan ngoàn cầu đầu

Nếu mẹ cậu cũng đã không để ý rồi, thì cậu cũng chẳng có cì phải lo nữa, chỉ là sau này phải viết nhiều hơn một tên mà thờ hai

Sau khi xác định xong, ông cụ Uất Trì thật đúng là cực kỳ vui mừng

Trước đó ông còn nghĩ phải tuyển một người con rể vào ở rể bày giờ có đầu Nhỏ rồi, ông còn nghĩ gì nữa?

Vì vậy kết quả phán quyết cuối cùng là, Đậu Nhỏ theo họ của ông cụ Uất Trì, Giá Nhà theo họ Dạ Mạc Thâm.

Đổi họ cũng không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng theo sức ảnh hưởng của ông cụ Uất Trì và Dạ Mạc Thầm, tìm người làm việc này thì cũng rấtnhanh là xong thôi.

Sau khi Chu Tiểu Nhan biết được tin này thì rất kinh ngạc: “Còn có thể như vậy sao?”

Thật đúng là bất ngờ. Sau khi mọi chuyện đã quyết định xong, đám người Hàn Mộc Tử quay về biệt thự Hải Giang, ông cụ Uất Trì vì một chuyến về này nhặt được một đứa cháu cổ ngoại cùng họ với mình mà cực kỳ vui vẻ, mỗi ngày ngoại trừ ở cùng với Đậu Nhỏ ra thì chính là đến đây trêu chọc Giá Nhỏ.

Giá Nhỏ ngoại trừ bản lĩnh ngủ, chính là mở to một đôi mắt tròn nhìn vào người đang trêu chọc bé, nhìn nhìn rồi lại ngốc nghếch cười lên, nụ cười đó ở trên mặt trẻ con càng hiện ra vẻ ngây thơ sạch sẽ.

Không hiểu sao, Hàn Mộc Tử lại nhớ tới câu nói mà Đậu Nhỏ nói kia.

Bởi vì phải nghỉ dưỡng sau khi sinh, nhưng Hàn Mộc Tử không muốn đến nơi nghỉ dưỡng nên liền về lại biệt thự, Tổng An tỏ ý mình là chị em của mẹ Dạ Mạc Thâm, vậy nên sẽ do bà chăm sóc cho Hàn Mộc Tử nghỉ dưỡng sau sinh, vừa mới đầu Hàn Mộc Tử còn có hơi ngại ngùng, nhưng sau đó nghĩ lại, ba mẹ mình đã mất hết, Dạ Mạc Thâm cũng giống như cô, chỉ còn lại một mình dì nhỏ là phụ nữ, hơn nữa bà ấy còn hiểu về y học, để bà ấy giúp đỡ chăm sóc nghỉ dưỡng sau sinh là hợp lý nhất rồi.

Nhưng Tống An chỉ ở vào buổi sáng, buổi tối thì về phòng nghỉ ngơi rồi, đứa bé thì do Hàn Mộc Tử tự mình chăm, Dạ Mạc Thâm ngủ cùng với cô, giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ.

Đừng nói chớ, lần nghỉ dưỡng sau khi sinh GiáNhỏ đúng là thoải mái hơn nhiều so với lần nghỉ dưỡng sau khi sinh Đậu Nhỏ, chắc cũng vì lần đó là do tâm trạng u uất nhỉ, vậy nên trong những ngày nghỉ dưỡng sau sinh đó không có ngày nào là mới mẻ tươi đẹp cả.

Nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ chân tay luống cuống lại cố gắng khiến bản thân bình tĩnh để xử lý của Dạ Mạc Thâm, cô cảm thấy thế giới tràn đầy những màu sắc kỳ diệu. Trong đêm, lúc Hàn Mộc Tử đang ngủ, Giá Nhỏ đột nhiên khóc lên, cô trực tiếp bị làm ổn cho tỉnh giấc, mơ mơ hồ hồ muốn ngồi dậy, ai ngờ Dạ Mạc Thâm ở bên cạnh phản ứng còn nhanh hơn cô, sau khi ngồi dậy liền ôm Giá Nhỏ lên, vỗ vỗ vai bé dỗ bé ngủ lại.

Kết quả cũng không biết Giá Nhỏ bị sao vậy, có dỗ thế nào cũng không được, vẫn cứ khóc.

Hàn Mộc Tử thật ra đã mệt lắm rồi, mí mắt cực kỳ nặng nề, cô ngồi dậy nói với với Dạ Mạc Thâm: “Có lẽ là đói rồi, anh ôm qua đây đi.”

Hết cách, Dạ Mạc Thâm chỉ có thể vụng về ôm Giá Nhỏ đi về phía Hàn Mộc Tử.

Hàn Mộc Tử muốn cho Giá Nhỏ bú sữa, ai ngờ con bé này không biết là bị làm sao, không bú sữa, chỉ gắng sức mà khóc.

Trẻ con khóc, thì đều là khóc lớn hết cỡ, ở trong đêm đen yên tĩnh thế này cực kỳ vang vọng.

Dạ Mạc Thâm nhìn chằm chằm Giá Nhỏ nửa ngày, xoay người chuẩn bị ra ngoài. “Anh đi đâu vậy?” Không ngờ anh vừa quay ngườiđi được hai bước thì đã bị Hàn Mộc Tử gọi lại, nhìn ánh mắt anh một cái: “Chắc không phải anh định đi tìm dì nhỏ đấy chứ?"

Bị cô nói trúng rồi, Dạ Mạc Thâm sờ sờ mũi, nhỏ giọng nói: “Có lẽ dì nhỏ hiểu hơn chúng ta.” “Anh quên rồi à?” “Hả?” “Dì nhỏ chưa từng sinh con, cũng chưa từng chăm em bé.

Nói như vậy, hình như lại có lý, nhưng...

Lúc Hàn Mộc Tử đang định nói gì đó, đột nhiên ngửi được một mùi kỳ lạ, bởi vì lúc nãy một lòng đều muốn cho Giá Nhỏ bú sữa nên căn bản không chú ý tới, lần này cúi đầu vừa lúc ngửi tới được.

Nghĩ tới đây, Hàn Mộc Tử họ nhẹ một cái: “Giá Nhỏ có lẽ là

Cô có hơi lúng túng, nhưng nghĩ lại, Giá Nhỏ cũng là con của Dạ Mạc Thâm, có gì phải lúng túng chứ? Vì vậy Hàn Mộc Tử liền dứt khoát ôm Giá Nhỏ đứng dậy, Dạ Mạc Thâm thấy vậy: "Muốn làm gì? Để anh.” “Ờcó lẽ anh không biết làm lắm. Hàn Mộc Tử nhẹ giọng giải thích nói.

Dạ Mạc Thâm nhìn cô một cách sâu xa: “Anh có the hoc." “Anh xác định muốn học?” Hàn Mộc Tử nghi ngờ mà nhìn anh một cái, thật ra cô thấy để Dạ Mạc Thâm học cũng được, dù sao loại chuyện này để anh làm dường như cũng không có gì?co-vo-danh-trao-1190-0

co-vo-danh-trao-1190-1

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi