CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********

Quả thật, trước đây cô từng xem tin tức thấy nói có một số sản phụ trầm cảm sau sinh, tự mình nghĩ quần rồi ôm con nhảy lầu tự sát.

Thật ra đối với Hàn Mộc Tử mà nói, nếu cô gặp phải loại trường hợp này thì sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy.

Tất cả mọi người đều không quan tâm đến bạn, bạn tự sát chết rồi chẳng phải sẽ hoàn thành tâm nguyện của bọn họ sao? Cho nên nếu gặp tình huống này thì lại càng phải kiên cường hơn, giữ được rừng xanh thì sợ gì không có củi đốt chứ.

Dù sao, đối với Hàn Mộc Tử mà nói thì tự sát là biện pháp ngu ngốc nhất.

Vì trừ cách này ra vẫn còn rất nhiều biện pháp giải quyết khác.

Đương nhiên, quan trọng nhất là mạng sống chỉ có một, nhất định phải biết trân trọng nó.

Nói đến đây, Hàn Mộc Tử nhìn Tiểu Nhan khẽ hỏi thăm: “Cậu và anh tớ gần đây thế nào rồi?”

Nhắc tới cái này, Tiểu Nhan mỉm cười: “Cũng khá tốt.”Cô và Hàn Thanh vẫn như trước, sau khi ở bên nhau ngày nào của hai người cũng rất ngọt ngào. Nhưng vì công việc bận rộn nên thời gian cả hai gặp nhau mỗi tuần không nhiều, hơn nữa đôi khi Hàn Thanh còn đi công tác, cho nên cùng Tiểu Nhan chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.

Tiểu Nhan cảm thấy hơi khó chịu, có lẽ Hàn

Thanh biết suy nghĩ của cô ấy nên muốn mua vé máy bay cho cô. Nhưng nhà Tiểu Nhan còn có một cửa hàng nữa, ba mẹ đều bận rộn, cô ấy không thể ích kỷ bỏ lại cha mẹ mà một mình tới chỗ Hàn Thanh chơi được, nên cuối cùng Tiểu Nhan đã từ chối yêu cầu này.

Hơn nữa việc kinh doanh của cửa hàng càng ngày càng tốt, gần đây Tiểu Nhan bận đến mức vừa ngả đầu là ngủ luôn, ít khi nhắn tin với Hàn Thanh. “Khá tốt?” Hàn Mộc Tử mỉm cười liếc Tiểu Nhan một cái: “Sao tớ lại cảm thấy cậu không được vui lắm nhỉ?”

Tiểu Nhan lắc đầu: “Không phải là tớ không vui, chỉ là “Chỉ là cái gì?” “Tớ cũng không biết phải nói như thế nào." RÕ ràng mọi chuyện giữa cô và Hàn Thanh đều bình thường, xem như là ngọt ngào đi. Nhưng Tiểu Nhan không tự tin lắm, cô sợ một ngày nào đó Hàn Thanh sẽ rời xa cô.

Bọn họ không dễ gì mới đến được với nhau cho nên Tiểu Nhan cảm thấy mình không thể đòi hỏi quánhiều, Hàn Thanh đã đối xử với cô rất tốt rồi.

Chẳng qua những lời này mà nói ra thì sẽ bị mọi người coi là đạo đức giả thôi.

Nghĩ đến đây, Tiểu Nhan nắm lấy tay Hàn Mộc Tử nói: “Được rồi, cậu đừng hỏi lại nữa, những việc này mình tự xử lý được, cậu cứ chăm sóc cho bé con thật tốt là được.”

Nghe xong, Hàn Mộc Tử bất lực nhìn cô: “Bây giờ hai người đã ở bên nhau rồi, muốn nói gì thì cứ nói ra, nếu cứ tích tụ trong lòng về lâu dài sẽ bị ảnh hưởng đấy.”

Tiểu Nhan đương nhiên hiểu ý của Hàn Mộc Tử, VÌ vậy nặng nề gật đầu. “Đừng lo, tớ rất coi trọng mối quan hệ này này, chắc chắn sẽ trân trọng nó.”

Thật ra Hàn Mộc Tử đương nhiên biết cô ấy coi trọng nó, cũng vì biết rõ cô ấy trân trọng nên Hàn Mộc Tử mới lo đến lúc nào đó cô ấy sẽ đi vào bế tắc. Dù sao cô cũng không hiểu rõ về Hàn Thanh nên không biết cuối cùng anh ấy sẽ làm thế nào.

Tại bữa tiệc đầy tháng, Georgette bay từ nước ngoài về, vừa gặp Giá Nhỏ đã vươn tay ra: "Oa, Giá Nhỏ, mau để cha nuôi ôm một cái nào.”

Thấy George muốn ôm Giá Nhỏ, anh đưa chân lên đá George ra. “A!” George bị đạp một cước, trên quần in lên một dấu chân, anh ta lườm Dạ Mạc Thâm: “Uất Trì, chúng ta có còn là bạn nữa không đấy? Tôi ôm con gái nuôi của mình cũng không được à?”Đôi mắt đen của Dạ Mạc Thâm ẩn chứa sự lạnh lẽo, môi mỏng khẽ mở: "Ai là con gái nuôi của cậu?” “Giá Nhỏ á!” George chỉ chỉ Giá Nhỏ trong lòng anh tức giận nói: “Tôi phải làm cha nuôi của bé!”

Dạ Mạc Thâm nhếch môi, cười lạnh: “Tôi không đồng ý. “Tôi mặc kệ cậu, dù sao tôi cũng đã nói với chị dâu nhỏ rồi, chị dâu nhỏ sẽ đồng ý thôi!” “Thật sao?" “Uất Trì! Cậu không thể qua cầu rút ván như vậy chứ, nhớ lại xem trước đây lúc ở nước ngoài ai là người đã mai mối cho các người. Lúc ấy cậu còn đang mất trí nhớ đấy, không thèm đối xử tốt với chị dâu nhỏ, không phải là tôi vẫn luôn giúp đỡ chị dâu nhỏ đấy sao, nếu không! Hai người các người có thể có ngày hôm nay ư?!”

Về điểm này, lưng George lại thẳng tắp, bởi vì đúng là lúc trước anh ta đã giúp đỡ Hàn Mộc Tử rất nhiều chuyện.

Nghe anh ta nói xong, Dạ Mạc Thâm hơi nhíu mày lại, vì lời nói của anh ta không sai. Lúc ấy anh đang bị mất trí nhớ nên không thể chăm sóc cô.

Thấy Dạ Mạc Thâm không trả lời, vẻ mặt George có chút hả hê: “Thế nào? Có phải không còn lời nào để nói không? Mau để tôi ôm con gái nuôi của tôi cái nào!”

Nói xong, George đi về phía Giá Nhỏ, dáng đi của anh ta vô cùng quái dị.

Anh ta tưởng rằng lần này có thể ôm được GiáNhỏ, ai biết vừa mới tiến lại gần... Anh ta lại bị Dạ Mạc Thầm đá ra xa.

George: "... Rốt cuộc thì cậu muốn thế nào?” “Tôi thiếu ơn cậu, nhưng Giá Nhỏ không thể làm con gái nuôi của cậu được."

Loại đàn ông có dục vọng độc chiếm mạnh mẽ như Dạ Mạc Thâm, dù cho con gái vẫn còn nhỏ nhưng sao có thể đưa cho người khác chứ? Càng đừng nói tên ngốc như George, để anh ta làm cha nuôi của Giá Nhỏ, sợ là sau này Giá Nhỏ lớn lên sẽ bị anh ta dạy hư mất. “Vì sao?” George tức giận bất bình hỏi: “Gia thế nhà tôi tốt đẹp, nhân phẩm lại đáng tin cậy, làm cha nuôi con bé rồi sau này làm chỗ dựa cho con bé luôn, có gì mà không tốt chứ?"

Dạ Mạc Thâm liếc anh ta một cái, ánh mắt kia lạnh căm: “Cậu thấy con gái Dạ Mạc Thâm tôi, cháu gái của tập đoàn Uất Trì còn cần George cậu làm chỗ dựa cho nó à?”

Những lời này làm George á khẩu không trả lời được.

Anh ta gãi gãi đầu, thấy cũng đúng

Bố là tổng giám đốc tập đoàn họ Dạ, ông ngoại chủ tịch tập đoàn Uất Trì, cậu lại là tổng giám đốc tập đoàn họ Hàn. Với bối cảnh thân phận hùng mạnh như vậy, nhà họ Kiều bọn họ nháy mắt chẳng là gì cả.

Nhưng George cũng không phải loại người dễ bỏ cuộc, anh ta suy nghĩ cẩn thận xong tiếp tục mặt dày mày dạn mà mở miệng nói: “Nghe có vẻ là không cầnco-vo-danh-trao-1202-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi