“Ừm? Tin nhắn?”
Đôi môi mỏng của Hàn Thanh hơi mím lại, anh lấy điện thoại di động ra khỏi túi, ấn mấy lần xong mới phát hiện: “Hết pin rồi.”
Điện thoại trong tay anh đúng là đã ở trong trạng thái tắt máy rồi, Tiểu Nhan bèn đưa tay ra cầm lấy, nói: “Vậy để em giúp anh sạc pin nhé.
Anh thật là, đi ra ngoài mà sao không sạc đầy pin điện thoại rồi hằng đi chứ? Cứ giữ thói quen như vậy cũng không tốt, sao anh không cầm theo sạc dự phòng đi? Nếu như anh không mang thì có thể nói với em, em mang hai cái mà, em có thể đưa cho anh một cái!”
Thật ra, Hàn Thanh có chuẩn bị đầy đủ hết những thứ này, dù sao thì anh cũng là một người cẩn thận và tỉ mỉ, ban đêm sẽ sạc đầy điện thoại, giữ cho nó có thể hoạt động được cả ngày. Thế nhưng mà… Đêm qua cô gái nhỏ này ngủ chung phòng với anh, sau đó Hàn Thanh đã… Quên mất luôn chuyện này.
Ở trước mặt cô, những chuyện mà anh lấy làm kiêu ngạo quả nhiên bắt đầu dần dần trở nên không thể kiểm soát được nữa rồi.
Thật sự là chẳng ổn chút nào.
Hàn Thanh đưa tay nhéo nhéo gương mặt trắng nõn xinh xắn của cô gái nhỏ, nói: “Được, sau này anh cứ đưa điện thoại cho em.”
“Ừm!” Tiểu Nhan không tập trung đáp lại một tiếng, sau đó cầm điện thoại di động của anh nhét vào túi xách của mình. Lúc cô quay người muốn trở về phòng, đi ngang qua Hàn Thanh, cổ áo lại bị anh túm lại.
“Nếu vấn đề điện thoại di động đã được giải quyết thì có phải là chúng ta nên bàn về một vấn đề khác không?”
Tiểu Nhan đang bị túm cổ áo hỏi: “Một vấn đề khác?”
Vấn đề gì thế?
Tiểu Nhan trừng to mắt, hỏi tiếp: “Anh có gì muốn nói với em thế?”
Hàn Thanh cười như không cười nhìn cô hỏi lại: “Vừa nấy em ngồi xổm ở chỗ nào?”
Tiểu Nhan: “..”
Vấn đề này vừa được nêu ra, Tiểu Nhan cũng cảm thấy có gì đó không đúng. Cô chột dạ tránh đi ánh mắt của Hàn Thanh, ho nhẹ một tiếng, đáp: “Thì, thì chọn bừa một chỗ mà ngồi thôi chứ có gì „ đâu…
“Chọn bừa một chỗ thôi hả?”
“Đúng!” Tiểu Nhan gật đầu thật mạnh một cái, đáp: “Em thấy anh không ở trong phòng, cho nên ra ngoài chờ anh thôi mà. Mà ở đây lại không có chỗ nào để ngồi, cho nên em chọn bừa một chỗ ngồi xổm ở đó chờ thôi, có phải là nhìn hơi ngáo không? Ha ha ha, vậy lần sau em sẽ không ngồi xổm như thế nữa”
Tiểu Nhan cười ha ha, ý đồ muốn che giấu chuyện kia đi.
Nhưng mà Hàn Thanh không hề dễ lừa gạt chút nào, ngay tại lúc Tiểu Nhan còn đang lúng túng cười ha hả, ánh mắt cười như không cười của Hàn Thanh đã nhìn chằm chằm vào cô. Thấy vậy, cả người Tiểu Nhan cũng nổi cả da gà, nụ cười cũng nhạt đi dần, lúng túng cắn cắn môi dưới của mình.
Đây là một trận chiến tâm lý, hai bên đang giằng co. Ban đầu Tiểu Nhan định giả ngu đến cùng, nhưng mà bây giờ Hàn Thanh lại dùng ánh mắt như thế này để nhìn cô chằm chằm, cô lập tức cảm thấy trong lòng mình không thể bình tĩnh nổi, chỉ có thể tội nghiệp nhìn lại anh: “Được rồi, em thừa nhận là em cố tình ngồi xổm ở chỗ đó, được chưa?”
Cuối cùng thì Tiểu Nhan cũng phải thừa nhận, sau đó cô ủ rũ cúi đầu xuống, cũng mở miệng giải thích: “Lúc em tỉnh dậy không thấy anh đâu cả, anh cũng không để lại tin nhắn gì cho em, cho nên em muốn đi sang phòng bên cạnh xem anh có đang ở đó không, sau đó…”
Nói đến đây, Tiểu Nhan dừng lại, giống như đang do dự. Bây giờ bình tĩnh nghĩ lại rôi, cô mới thấy hình như hành động và lời nói của Lâm Thấm Nhi có chút vấn đề.
Rõ ràng là Hàn Thanh vừa đi ra ngoài về, nhưng vì sao Lâm Thấm Nhi lại thể hiện ra là trong phòng cô ta còn có một người khác nữa đang ở? Cô ta đang cố ý khiến cho cô hiểu lầm ư?
Hay là…
Tiểu Nhan không dám tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, im lặng một lát rồi hỏi Hàn Thanh: “Em muốn xác minh lại một chuyện, anh có thể về phòng trước ngồi chờ em được không?
Ánh mắt của cô gái nhỏ lúc này rất trong sáng, giống như đã quyết định xong, có dự định làm gì đó. Hàn Thanh nhìn dáng vẻ cô như vậy, đương nhiên là không có ý kiến gì cả, chỉ dò hỏi: “Không cần anh ở lại sao?”
Nghe anh nói như vậy, Tiểu Nhan chỉ lắc đầu: “Không cần đâu, chuyện nhỏ như thế này em vẫn có thể tự giải quyết được”
“Được, vậy anh về phòng chờ em”
Cô gái nhỏ của anh có việc cần phải làm, anh đồng ý, đương nhiên cũng tin rằng cô có thể giải quyết được hết những chuyện này. Mặc dù cô gái nhỏ của anh rất hồn nhiên, nhưng cũng không hề ngốc. Có một số chuyện, cứ để cho cô tự mình khám phá thì tốt hơn.
Hàn Thanh nhanh chóng rời đi. Sau khi anh đã về phòng rồi, Tiểu Nhan mới hít sâu một hơi.
Lúc đưa tay vén tóc ra sau tai, cô mới nhớ ra dáng vẻ hiện tại của mình trông thật sự…
Hay là cô về phòng chỉnh trang lại một chút rồi hãng tới?
Nhưng mà, nếu cô về xong lỡ con thỏ lại chạy mất thì sao? Thôi, cô quyết định làm luôn bây giời Nghĩ tới đây, Tiểu Nhan lại quay lại trước cánh cửa kia, đưa tay gõ cửa.
Lâm Thấm Nhi mở cửa ra nhìn thấy Tiểu Nhan vẫn mặc quần áo giống như cũ, hơi giật mình hỏi: “Em gái Tiểu Nhan, không phải tôi bảo cô về đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi sao? Sao bây giờ cô vẫn như thế này vậy? Đến cả quần áo cũng không thèm thay nữa…”
Nói xong, Lâm Thấm Nhi lại tỏ vẻ hiểu ra: “Không phải là cô vẫn luôn đứng ở đây không về phòng đấy chứ?”
Tiểu Nhan lại yên lặng nhìn về phía sau lưng cô ta. Lâm Thấm Nhi nhìn thấy cô như vậy thì thấy hơi kinh hãi. Con nhóc này đến bây giờ vẫn để đầu tóc không chải, quần áo không thay mà đứng đây, chẳng lẽ cô ta vẫn luôn đợi ở ngoài cửa sao? Đứng đến tận bây giờ vẫn chưa bỏ ý định nên lại tới gõ cửa ư?
Chẳng lẽ là, cô ta muốn đi vào lục soát mới được sao?
Không được, không thể để cho cô ta đi vào được. Nếu như sự nghỉ ngờ do cô ta vất vả tạo ra cho Tiểu Nhan bị phá hủy, thì có lẽ lần sau sẽ không còn cơ hội nào tốt như vậy nữa.
Nghĩ tới đây, Lâm Thấm Nhi mới dứt khoát tiến tới gần Tiểu Nhan, nói: “Cô đã đi đâu vậy?
Sao lại không về phòng thay quần áo thế? Có muốn tôi đưa cô về không?”
Mắt thấy Lâm Thấm Nhi tới gần mình, tay cũng đã khoác lên tay mình rồi, Tiểu Nhan cũng không từ chối cô ta, nghĩ rồi ôm lấy tay cô ta, thân mật nói: “Không phải là tôi không có ý định về đánh răng rửa mặt đâu chị Nhị, chỉ là lúc vê phòng tôi mới phát hiện ra là tôi quên không cầm theo bàn chải và kem đánh răng đi rồi, sữa rửa mặt của tôi cũng không thấy đâu cả. Có lẽ là hôm qua lúc thu dọn đồ tôi quên cầm theo rồi, cho nên bây giờ tôi tới lấy”
Nghe cô nói vậy, cơ thể Lâm Thấm Nhi cứng đờ, cô ta không thể nghĩ tới chuyện Tiểu Nhan lại đột nhiên đến lấy đồ như vậy.
“Bàn chải đánh răng? Sữa rửa mặt?”
“Đúng thế” Tiểu Nhan gật đầu nói: “Không có bàn chải đánh răng thì làm sao tôi đánh răng được? Mà da tôi lại là loại da hơi thiên dầu một chút, cho nên tôi phải dùng sửa rửa mặt thì mới có thể rửa sạch sẽ được. Chị Nhi, đi thôi, chị giúp đi vào lấy với tôi đi”
Nói xong, Tiểu Nhan khoác lấy tay cô ta, nhấc chân muốn đi vào trong phòng.
Đến tận lúc này Lâm Thấm Nhi mới phản ứng được cô muốn làm gì, cô ta vội vàng đứng khựng lại, kéo Tiểu Nhan đứng lại theo, nói: “Chờ chút đã”
Tiểu Nhan chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội nhìn cô ta hỏi: “Sao vậy chị Nhi?”
“Gô… Bàn chải đánh răng của cô bỏ quên ở bên này thật sao? Thế nhưng mà, từ lúc nấy cô đến đây, cho tới bây giờ đã rất lâu rôi mà, bây giờ cô mới nhớ tới việc phải đánh răng rửa mặt sao?”
Tiểu Nhan không đỏ mặt, không lúng túng đáp: “Đúng thế, hồi nãy tôi quay về phòng thì lại thấy buồn ngủ quá, cho nên mới nằm xuống ngủ thêm một lúc, vừa mới tỉnh dậy thôi. Lúc chuẩn bị vệ sinh cá nhân thì tôi mới phát hiện ra bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt của mình không có ở trong phòng tắm”
Lâm Thấm Nhi nhìn cô chằm chằm, dường như đang xác nhận xem lời nói của cô có phải là thật hay không. Thế nhưng ánh mắt của Tiểu Nhan vô cùng bình tĩnh và trong sáng, trên mặt cũng chỉ có vẻ tự nhiên, không hề có chút dấu vết nào của người đang nói dối.
Chẳng lẽ những gì Tiểu Nhan vừa nói là sự thật? Cô ta về phòng ngủ tới giờ mới dậy? Chỉ là trùng hợp không tìm thấy bàn chải đánh răng và sữa rửa mặt đâu cho nên mới sang đây tìm mình?
Cho dù Lâm Thấm Nhi đã tin Tiểu Nhan thêm một chút, thế nhưng vậy thì sao chứ? Cô ta vẫn không muốn để cho Tiểu Nhan vào phòng, phá hỏng mất sự nghi ngờ mà cô ta đã xây dựng cho Tiểu Nhan. Thế là cô ta nói nhỏ: “Nếu không thì cô về trước đi, tôi vào tìm giúp cô, sau đó tôi sẽ mang sang phòng cho cô?”
Tiểu Nhan chớp chớp mắt, nhìn Lâm Thấm Nhi một chút, hỏi lại: “Chị Nhi nhất định phải mang sang cho tôi mới được sao?”