Trong lúc đang lơ đễnh, bàn tay nhỏ bé mềm mại trắng nõn của Giang Tiểu Bạch quơ quơ trước mặt cậu ta.
Tiêu Túc hồi phục tinh thần, ho nhẹ một tiếng: "Vậy tôi giúp cô một lần, nhưng chỉ lần này thôi đấy." "Không vấn đề!" Giang Tiểu Bạch ra sức gật đầu: "Một lần là đủ rồi! Đi nào!"
Nói xong, lúc Giang Tiểu Bạch đứng lên túm lấy cánh tay của Tiêu Túc muốn lôi đi, Tiêu Túc khẽ cau mày: "Thưa cô biên tập, tuy rằng tôi đã đồng ý, thế nhưng cô
Những lời sau đó cậu ấy đều không nói, mà tầm mắt rơi vào trên tay Giang Tiểu Bạch, Giang Tiểu Bạch cũng nhìn theo ánh mắt của cậu ta, cô trong nháy mắt đã hiểu được. Nhưng cô cũng không có buông cánh tay của Tiêu Túc, trái lại còn thuận thế ôm lấy mà đi tới, vẻ mặt hết sức vô tội: "Anh muốn nói với tôi rằng nam nữ không thể tùy tiện đụng chạm chứ gì? Nhưng mà anh Tiêu, khi gặp mặt mẹ tôi, anh phải đóng giả là bạn trai của tôi, chúng ta biểu hiện nhất định phải thân mật một chút, vì vậy hiện tại diễn tập xíu đi.
Tiêu Túc: "…"
Cậu ta vẻ mặt nghiêm túc nói: "Đột nhiên có chút hối hận, hiện tại hối hận còn kịp không?"
Giang Tiểu Bạch Bạch nghe vậy liền tranh thủ ôm chặt lấy cánh tay của cậu ta: "Đã muộn rồi!"
Nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của cô, Tiêu Túc chẳng biết vì sao lại có chút muốn cười, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống mà thở dài: "Coi như là diễn tập, cũng phải đợi lát nữa." "Không được, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Anh chưa từng gặp mẹ tôi nên không biết tính mẹ tôi như nào đầu, vậy nên... tiếp theo chúng ta phải tìm hiểu nhau một chút."
Tiêu Túc nheo mắt lại: "Tìm hiểu nhau?" "Chính xác!"
Ngay sau đó, Giang Tiểu Bạch giống như kiểm tra hộ khẩu, đem tất cả già trẻ lớn bé trong gia đình Tiêu Túc toàn bộ tra hỏi một hồi, hỏi xong Giang Tiểu Bạch lại nói cho Tiêu Túc tình hình trong gia đình mình.
Cả người Tiêu Túc như chìm sâu trong sương mù, cứ vậy mà để Khương Tiểu Bạch điều khiển.
Sau khi hai bên đã hiểu rõ tình hình của nhau, Giang Tiểu Bạch lại nói: "Đúng rồi, hai chúng ta còn thiếu tên gọi thân mật" "Tên gọi thân mật?"
Hai mắt Tiêu Túc liền giật giật liên tục, suy nghĩ của cô gái này đúng thật là, có lẽ cậu thật sự không nên đồng ý với cô. "Phải rồi!"
Giang Tiểu Bạch hai tay ôm lấy hai má, dáng vẻ tựa hồ đang khổ não suy nghĩ. Tiêu Túc thấy cô đang suy nghĩ nên mặc kệ cô, bưng ly cà phê chậm rãi nhấp một ngụm. "Tôi nghĩ ra rồi! Hay là tôi gọi anh là Túc Túc bé nhỏ!" "Phụt" Cà phê mà Tiêu Túc chưa kịp nuốt xuống cứ như vậy bị phun ra.
Giang Tiểu Bạch vẻ mặt trở nên xấu xa tinh nghịch tránh đi, nghiêng đầu hỏi: "Anh thấy Túc Túc bé nhỏ không ổn hả? Vậy thì... Tiêu Túc bé nhỏ?" "Khụ khụ.." Tiêu Túc ho khan một tiếng rồi dùng tay lau cà phê dính ở khóe môi, sau đó tức giận ngẩng đầu nhìn Giang Tiểu Bạch. Giang Tiểu Bạch lập tức phục hồi vẻ mặt vô tội: "Cái nào anh cũng không thích hả? Vậy thì... không gọi tên nữa, gọi là anh yêu ơi được không? Honey? Cục cưng? Người yêu bé nhỏ? "
Cô ấy cứ vậy một mình nói huyền thuyên, khuôn mặt của Tiêu Túc có thể dùng đen như đít nồi để hình dung. “Cô không thấy càng như vậy sẽ càng đáng nghi sao?” Tiêu Túc thực sự chịu không nổi mấy tên gọi nghe nổi da gà kia, chỉ có thể lớn tiếng ngắt lời cô.
Ho?
Là như vậy hả? Giang Tiểu Bạch bình thường viết rất nhiều bản thảo, luôn cảm thấy khi yêu đương nên có một vài tên gọi thân mật, nhưng lại sơ ý bỏ qua những gì tình huống bình thường nên có
Bị Tiêu Túc nhắc nhở như vậy, Giang Tiểu Bạch cũng cảm thấy được mấy tên gọi mình nghĩ ra có vấn đề. "Vậy anh nói đi, phải làm sao?" “Trực tiếp gọi tên là được rồi.” Tiêu Túc nhẹ giọng nói. "Chỉ gọi tên thôi? Vậy thì... Tôi gọi anh là Tiêu Túc? Anh gọi tôi là Giang Tiểu Bạch?" Giang Tiểu Bạch bĩu môi, bất mãn kêu lên "Tôi thấy như vậy cứ kỳ kỳ sao ấy... hay là... vẫn gọi... “Gọi tên thôi.” Tiêu Túc dứt khoát ngắt lời cô, kiên quyết không để cô suy nghĩ lung tung nữa, nhanh chóng chuyển chủ đề: “Cô ra ngoài bao lâu rồi, việc giả làm bạn trai này đến ngày hôm nay mới tiến hành hả?”
Vừa dứt lời, điện thoại di động của Giang Tiểu Bạch vang lên, cô liếc nhìn số người gọi, khóe miệng giật giật: "Xem cái miệng của anh này, thiêng thật sự, mẹ tôi gọi điện tới rồi."
Giang Tiểu Bạch nói xong liền nghe điện thoại. "A lô mẹ yêu à"
Khi bà Giang bên kia nghe thấy Giang Tiểu Bạch dùng giọng điệu nịnh nọt như vậy nói chuyện với mình, cảm thấy có gì không ổn rồi, giọng bà trở nên nghiêm túc. "Đừng tỏ vẻ đáng yêu, con không phải nói sẽ đem bạn trai về cho mẹ xem hả? Giờ thì sao? Đi ra ngoài lâu như vậy, đến bóng dáng còn không thấy. Có phải lại chạy trốn rồi không?” “Không chạy không chạy đầu, con nói sẽ về là sẽ về mà. Mẹ cứ yên tâm đi, còn không phải con mới tìm được người, đang chuẩn bị mang về ra mắt mẹ sao?” “Tìm người?” Giọng nói nghi ngờ của bà Giang truyền đến từ điện thoại: "Tiểu Bạch, có phải con lấy tiền đi thuê bạn trai không? Hay là tìm bạn bè giả làm bạn trai? Mẹ nói cho con biết, con tốt nhất đừng làm vậy, nếu không thì bà già này có rất nhiều cách bắt con lòi đuôi chuột " "..." Giang Tiểu Bạch rùng mình một cái, nhưng vẫn phải cười hai tiếng haha: "Mẹ đừng chọc cười con, con làm sao có thể đi tìm người giả làm bạn trai về cho mẹ xem chứ? Con mà đi tìm người giả dạng còn không bằng trực tiếp hẹn hò với người ta luôn ạ. "Hừ, dù sao thì tốt nhất đừng có giở trò vớ vẫn, con là con gái của mẹ, trong lòng con có suy nghĩ tính toán gì mẹ đều biết rõ đấy "Được rồi được rồi, dừng tại đây về nói nhé, con cúp máy trước đây.
Cúp điện thoại xong, Giang Tiểu Bạch bất đắc dĩ thở ra một hơi, nhìn về phía Tiêu Túc: "Đã nói với anh là mẹ tôi rất khó đối phó phải không? Bà ấy quá tinh ý, nên chúng ta phải luôn hỗ trợ nhau.”
Tiêu Túc mặc dù đang lái xe, nhưng anh ta tự nhiên cũng để ý tới cuộc nói chuyện của Giang Tiểu Bạch với mẹ cô, sau khi nghe cô nói những lời này, anh ta liền hỏi: "Cô muốn hỗ trợ như thế nào?" “Khi đến trước mặt mẹ tôi, chúng ta phải biểu hiện thân mật một chút!” Giang Tiểu Bạch nói. Nghe vậy, Tiêu Túc không khỏi nhíu mày. Đúng lúc tới trước đèn đỏ, Tiêu Túc dừng xe lại, Giang Tiểu Bạch nhìn thấy lông mày hắn nhíu lại, nhẹ nhàng giải thích: "Ôi dào, dù sao cũng chỉ là giả. Cho dù có thân mật đến mức nào thì cũng đều là giả. Anh cứ nghĩ vậy đi thì sẽ không cần mặt ủ mày chau nữa. "Dù sao tôi cũng nói để anh biết trước, đến lúc tôi nằm tay anh hay sao đó, anh không được có ý chống cự, nếu để mẹ tôi nhìn ra là giả, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng" Nói xong, Giang Tiểu Bạch lộ ra vẻ mặt vô cùng đáng thương, giống như một con mèo con đi xin ăn. "Có được hay không nào?"
Tiêu Túc không trả lời, mím môi mỏng trầm mặc nhìn cô. “Giúp đi mà” Giang Tiểu Bạch tỏ ra dễ thương mà kéo tay áo hắn, lắc qua lắc lại.
Thật khó có thể tưởng tượng, cô ấy vậy mà lại có một mặt đáng yêu như vậy? Tiêu Túc hơi nheo mắt lại.
Thật ra, đối với Giang Tiểu Bạch mà nói, cô ấy bình thường chỉ là không muốn tỏ ra đáng yêu mà thôi, nhưng bảo cô ấy trở nên đáng yêu thì có gì mà cô không thể làm chứ? Dưới ngòi bút của cô ấy nằm giữ vô số loại tính cách nhân vật, tất cả chỉ phụ thuộc vào việc cô có muốn làm hay không thôi. Chẳng qua, bản tính cô ấy vốn như vậy, cho nên không thèm ra vẻ. "Có được hay không anh nói một câu đi mà. Lúc trước khi anh say xỉn trong khách sạn, có một gã ở quầy bar muốn ném anh ra ngoài đường, nhưng tôi đã không chút ngần ngại đưa anh về. Đến hơn nửa đêm, anh giữ lấy tay tôi hại tôi phải cùng với anh ngủ một đêm, lúc đó còn gần gũi hơn bây giờ nữa!”