*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Đúng không, đi tu có gì tốt? Mặc dù hồng trần thế tục nhiều hỗn loạn, nhưng vẫn có nhiều nét đẹp đẽ, hơn nữa….. cuộc đời cậu chỉ là thiếu một người đàn ông mà thôi, chỉ cần tìm một người đàn ông, thì cậu hoàn toàn không cần buồn rầu nữa”
“Nói thì dễ” Giang Tiểu Bạch bất lực mà liếc cô ấy: “Cậu tưởng rằng đàn ông tốt trên thế giới này dễ tìm như vậy sao? Mọi người đều giống như nữ chính trong tiểu thuyết, đều sẽ có chân mệnh thiên tử xuất hiện sao?”
Phương Đường Đường ôm vai cô, vừa ăn vừa nói với giọng điệu của người mẹ già: “Cũng không thể nói như vậy, ít nhất cậu là nữ chính trong thế giới riêng của cậu mà, mà mỗi người tự nhiên đều sẽ có một người định mệnh, có thể anh ta sẽ đến hơi trễ, nhưng sẽ không thể nào không xuất hiện được. Mình cảm thấy cậu hoàn toàn không cần bài xích, xem mắt thì xem mắt, nói không chừng còn có thể gặp được người mà mình thích”
Giang Tiểu Bạch cười ha ha: “Nói nghe hay thật đấy, từ khi nào thì thành một phe với mẹ mình rồi? Biết mình không thích xem mắt còn khuyên mình đi xem mắt”
“Vậy nếu cậu không muốn đi xem mắt, cũng được, vẫn làm theo như cách cũ thôi.”
Cách cũ? Đưa Tiêu Túc đến trước mặt mẹ?
Giang Tiểu Bạch lắc đầu, cô không muốn làm như vậy nữa đâu.
“Cái này không được cái kia cũng không chịu, vậy rốt cuộc cậu muốn làm thế nào? Theo như mình nói, người ta có thể giả làm bạn trai của cậu một lần, thì có thể giả làm bạn trai của cậu lần thứ hai. Người đàn ông hôm đó cũng rất đẹp trai, nói không chừng thường xuyên qua lại hai cậu liền thành một đôi thì sao?”
Giang Tiểu Bạch: “Cút!”
Làm sao có thể thành được chứ? Cô làm sao có thể đi thích một người đàn ông trong lòng đã yêu một người phụ nữ chứ? Giang Tiểu Bạch cô sẽ không tự trọng như thế đâu!
Cho dù cô có thích, cũng phải thích loại mà trong lòng sạch sẽ, không chứa người phụ nữ nào.
Nếu không thì chính là tự ngược đãi bản thân, hơn nữa Giang Tiểu Bạch nhìn ra được, Tiêu Túc rất bài xích cô, còn về tại sao thì gần như cô không cần nghĩ cũng biết, chẳng qua là bản thân cậu ta có người mình thích, cho nên không muốn dây dưa quá sâu với cô mà thôi.
Một người đàn ông như người ta đã biểu hiện rõ ràng như thế rồi, làm sao cô có thể không cần mặt mũi như vậy mà sáp lại gần chứ? Dùng ân huệ để cậu ta trả sao?
Ân huệ lần trước cậu ta đã trả sạch hết rồi.
Ngược lại là bản thân cô, còn hôn người ta, mà cậu ta thì lộ vẻ bản thân bị cợt nhả, chịu thiệt.
ÀI…
Làm ra dáng vẻ như thế này cô cũng thật là Xót xa.
“Tiểu Bạch đáng thương, bị ép tới không còn ra hình người nữa, thấy cậu đau lòng như vậy, tối nay mình sẽ ban phát lòng từ bi, dẫn cậu đi quán bar high một đêm, mình mời cậu uống rượu, muốn uống bao nhiêu thì uống bấy nhiêu, mình trả tiền”
Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch liếc cô ấy một cái: “Ồ, nam thần nhà cậu lại sắp bắt đầu ca hát rồi à?”
Phương Đường Đường bị cô nhìn đến mức hơi chột dạ: “Cậu, làm sao cậu biết……
“Suy nghĩ của cậu đều viết lên trên mặt hết rồi, cậu nói xem làm sao mà mình biết được?”
“Khụ khụ…..” Phương Đường Đường lúng túng ho khan, sao đó nói: “Đừng như vậy mà, đời người khó được mơ hồ, cậu xem như mình rất muốn mời cậu uống rượu là được rồi, nói không chừng cậu có thể bất ngờ gặp được tình yêu đích thực của cậu trong quán bar thì sao?”
“Ha ha, nơi như quán bar mà bất ngờ gặp được tình yêu đích thực sao? Não của cậu là bị lừa đá hay bị cửa kẹp rồi vậy? Ở nơi như thế gặp được tình yêu đích thực? Tình một đêm sao?”
“Giang Tiểu Bạch mình cảnh cáo cậu nói chuyện đừng nói quá khó nghe! Trong quán bar cũng có người tốt mà! Nam thần của mình chính là người tốt! Hơn nữa trước giờ anh ấy chưa từng tình một đêm bừa bãi với con gái!”
“Ô?” Giang Tiểu Bạch nhướng mày: “Cậu lại biết rôi? Cậu thuê người theo dõi anh ta suốt hai mươi bốn tiếng đồng hồ hay là sao…..
Phương Đường Đường bị cô nói như thế, phút chốc chột dạ rồi.
Giang Tiểu Bạch híp mắt lại: “Không lẽ cậu thật sự…… trời **, cậu đúng thật là một đứa con gái điên khùng, nếu như để anh ta biết được, người ta chỉ cảm thấy cậu là một kẻ điên, bệnh thần kinh, đến lúc đó cậu không còn một chút ít cơ hội nào nữa.”
“Mình, mình cũng đâu có làm gì, mình chỉ muốn thuê người bảo vệ cho sự an toàn của anh ấy thôi mà, anh ấy không có đội ngũ quản lý, nếu như đến lúc đó có fan nữ quấy rối anh ấy thì phải làm sao! Cho nên mình phải thuê người bảo vệ anh ấy! Cậu không hiểu!”
Giang Tiểu Bạch: “Ha ha ha, thật là một lý do quang minh chính đại.”
Đối với hành vi của Phương Đường Đường, Giang Tiểu Bạch thật không biết nói gì mới tốt nữa, vốn dĩ cô không quá đồng ý với cách làm này của Phương Đường Đường, theo đuổi thần tượng là một chuyện tốt, sùng bái một người, xem người đó như nguồn năng lượng tinh thần của bản thân cũng không phải không được. Nhưng mà đối phương cũng không phải thần tượng lớn gì, bây giờ còn đang trong giai đoạn sa sút tỉnh thần, rơi vào trạng thái không được ai khai thác, cho nên Phương Đường Đường muốn đi cổ vũ cho anh ta ca hát vài lần cũng không có vấn đề gì, nhưng sau đó Giang Tiểu Bạch phát hiện cô gái này hình như càng lún càng sâu rồi.
Vào lúc cô muốn kéo cô ấy ra, thì đã không kịp mất rồi. “Nói thật, mình cảm thấy cách làm bây giờ của cậu rất biến thái, người ta có cuộc sống riêng của mình, cho dù là bị quấy rối anh ta cũng có cách ứng phó riêng, anh ta là một người đàn ông, cho dù sau này hai người các cậu thật sự ở bên nhau, cũng là anh ta bảo vệ cậu chứ không phải là cậu bảo vệ anh ta, cậu làm như vậy thật không thú vị. Vả lại cậu cảm thấy bị người theo dõi là một chuyện rất vui vẻ hay sao?”
Bị Giang Tiểu Bạch nói như thế, Phương Đường Đường cũng ý thức được có thể bản thân mình đã làm sai rồi: “Vậy, vậy sau khi mình quay về kêu người đừng theo dõi anh ấy nữa, cậu nói cũng đúng, mình cũng cảm thấy bản thân hơi biến thái, nhưng mà mình….. nhịn không được”
“Ài” Giang Tiểu Bạch thở dài trong lòng, thực ra những người ca hát, cuối cùng có thể làm thần tượng mà ra mắt, đều cách bọn họ rất xa rất xa.
Như vậy hình như cũng không có gì không tốt.
Ít nhất thì Phương Đường Đường sống đơn thuần hơn cô nhiều, muốn làm gì thì làm nấy, không như cô……
Giang Tiểu Bạch lại hớp một ngụm đồ uống, đột nhiên có một người con trai qua đây áp sát vào bên cạnh cô: “Người đẹp, chỉ uống đồ uống không thì có gì thú vị, đến quán bar, thì nên uống rượu mới thú vị, có cần anh mời em một li không?”
Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch nhìn đối phương một cái, cách ăn diện và cư xử khiếm nhã, ánh mắt nhìn cô cứ như đang nhìn con mồi vậy, rất rõ ràng mục đích là gì.
Giang Tiểu Bạch kéo căng môi: “Không cần, tôi uống cái này là được rồi”
Người đàn ông không chịu thua, vây quanh cô: “Em chưa uống rượu bao giờ phải không? Anh trai mời em uống một ly, mùi vị rất ngon đó, không thử thật sao?”
Ha.
Đột nhiên Giang Tiểu Bạch nhìn thấy trước mặt có một bóng dáng cao lớn thẳng tắp, cách cô không xa cũng không gần, cô hướng về phía người đàn ông bên cạnh mình ngoắc ngoắc ngón tay, người đàn ông tưởng cô mắc câu rồi, nhanh chóng sáp lại gần. “Nhìn thấy người đàn ông kia không? Anh ấy là bạn trai của tôi, nếu anh muốn mời tôi uống rượu, không bằng trước tiên hỏi anh ấy có đồng ý không?”