*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Khi Hàn Mộc Tử đến nơi thì đã thấy Tiểu Nhan chờ sẵn ở cổng.
Hàn Mộc Tử không tới một mình mà còn dẫn theo cả Dạ Mạc Thâm và Giá Nhỏ.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Tiểu Nhan giật giật. Cô ấy kéo Hàn Mộc Tử rồi nói: "Mặc dù tớ rất muốn gặp Giá Nhỏ nhưng cậu đừng tuỳ tiện đưa con bé đến những nơi như thế này chứ. Ở đây có rất nhiều vi khuẩn gây bệnh nên tốt nhất cậu đừng đưa Giá Nhỏ vào trong.
Sau khi nghe Chu Tiểu Nhan nói vậy thì Hàn Mộc Tử cũng cảm thấy có lí. Vì vậy cô quay lại nhìn Dạ Mạc Thâm và nói: "Vậy anh cùng Giá Nhỏ về nhà đi, em đi với Tiểu Nhan một lúc
Nghe thấy vậy sắc mặt Dạ Mạc Thâm lập tức trở nên lạnh lùng. “Chẳng lẽ anh lại muốn đưa con gái của chúng ta vào bệnh viện à? Trong này có rất nhiều vi khuẩn đấy."
Dạ Mạc Thâm lạnh lùng nói: "Thế thì anh sẽ để Giá Nhỏ ở đây cho tài xế trông."
Hàn Mộc Tử nhìn chằm chằm anh và nói: "Đây làcon gái của anh. Sao anh có thể đưa con bé cho tài xế trồng được chứ? Nếu tài xế đưa con gái anh đi thì sao?"
Thực ra thì cô biết chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra bởi vì tài xế nhà họ Dạ đều rất đáng tin cậy. Cô chỉ cố ý nói câu này để trêu chọc anh mà thôi.
Sau khi nghe thấy Hàn Mộc Tử nói vậy, người tài xế đứng bên cạnh mặt đỏ bừng, sau đó vội vàng bước ên trước để giải thích: "Tôi tuyệt đối không phải là người như vậy. Tôi có thể lấy nhân cách của mình ra đảm bảo.”
Hàn Mộc Tử hơi ngẩn ra, cô nhìn về phía Dạ Mạc
Thậm.
Người tài xế thấy vậy liền nói: "Hai người cứ yên tâm. Tôi đã làm tài xế ở nhà họ Dạ nhiều năm rồi. Nếu tôi làm chuyện như vậy thì là do tôi không muốn sống nữa."
Hàn Mộc Tử vỗ vai tài xế và nói: Tôi tin tưởng ông mà, tôi chỉ nói đùa vậy thôi. Ông đừng căng thắng”
Sau khi Hàn Mộc Tử giải thích thì tài xế suýt nữa đã khóc vì vui mừng: "Thật sao, cô tin tưởng tôi ư?” "Tất nhiên là như vậy rồi."
Lúc này Dạ Mạc Thâm đang ôm Giá Nhỏ ở bên cạnh sắc mặt lập tức tối sầm lại. Thấy vậy, Hàn Mộc Tử đi tới véo khuôn mặt nhỏ nhắn của Giá Nhỏ và nói: "Con với ba ở đây chờ mẹ nha. Mẹ với dì đi vào bệnh viện một chút, khi nào xong việc sẽ ra tìm con và ba.
Giá Nhỏ ngây ngốc cười đáp lại cô.Dạ Mạc Thâm hiển nhiên không vui, anh quét ảnh mắt của mình về phía Tiểu Nhan. Thấy vậy Tiểu Nhan nhanh chóng tránh đi ánh nhìn ấy.
Cô ấy đầu có cướp vợ của anh đi đâu. Cô ấy chỉ mượn Hàn Mộc Tử một lúc thôi mà. Có cần nhìn cô ấy một cách đáng sợ như vậy không?
Sau đó, Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan cùng nhau rời đi, đi được một đoạn đường, ánh mắt sắc bén phía sau biến mất.
Chu Tiểu Nhan che mặt sợ hãi nói: "Tớ sợ chết khiếp mất, sao Dạ Mạc Thâm mỗi ngày đều lẽo đẽo theo cậu như một đứa trẻ vậy. Anh ấy không có việc gì làm à mà còn theo cậu đến tận bệnh viện thế?”
Khi bị Tiểu Nhan hỏi, trên mặt Hàn Mộc Tử cũng tỏ ra bất lực và nói: "Làm sao mà tớ biết được. Từ khi khôi phục trí nhớ anh ấy trở nên rất dính người, như thể anh ấy sợ tớ sẽ biến mất không bằng ấy."
Không phải hồi đó người biến mất là anh sao. Muốn lo lắng thì cũng nên tự lo lắng cho chính mình chứ. Bây giờ anh trở nên rất dính người, không chỉ có mình anh mà còn có cả Giá Nhỏ nữa.
Nếu không phải đã từng nhìn thấy kỹ năng quản lý công việc của anh trước đây thì có khi Hàn Mộc Tử sẽ nghĩ Mạc Thậm muốn trở thành một người ăn bám mất.
Nhưng Hàn Mộc Tử không bận tâm chút nào, nếu Dạ Mạc Thâm thực sự muốn trở thành một người ăn bám thì cô cũng không quan tâm.
Mặc dù số tiền cô kiếm được chẳng là gì so vớilợi nhuận của Tập đoàn nhà họ Dạ nhưng việc nuôi anh và hai đứa con là không thành vấn đề.
Nghĩ đến đây Hàn Mộc Tử không khỏi thở dài. Lúc đầu khi ở bên Lâm Giang, cô nghĩ rằng mình sẽ sống một cuộc sống bình thường. Nhưng không ngờ cuộc sống của cô lại thay đổi một cách chóng mặt như vậy. "Đúng rồi, đột nhiên cậu kêu tớ cùng cậu đến bệnh viện để làm gì thế. Có chuyện gì sao?” Hàn Mộc Tử lấy lại sự tỉnh táo của mình và hỏi Tiểu Nhan.
Khi bị cô hỏi, đôi má trắng nõn của Tiểu Nhan đột nhiên đỏ ửng lên, cô ấy ngập ngừng nói: "Tớ muốn nói với cậu một bí mật này, nhưng cậu phải hứa là không được nói cho người khác biết nhé." "Có việc gì thì cậu cứ nói đi." "Nhưng cậu phải hứa đi đã, ngoại trừ hai chúng ta thì nhất định không được để cho ai biết nhé.” Tiểu Nhan nhìn chằm chằm vào Hàn Mộc Tử với thái độ nghiêm túc. "Cậu hứa với tớ đi, mau hứa đi."
Hàn Mộc Tử thấy kỳ lạ thì hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, bí ẩn như vậy sao. Không thể để cho người khác biết thì liên quan gì đến việc cậu đến bệnh viện chứ?" "Cậu cứ hứa với tớ trước đi xong rồi tớ sẽ nói. Mộc Tử, chúng ta không phải là chị em tốt của nhau sao?"
Tiểu Nhan lo lắng lắc tay của Hàn Mộc Tử rồi nói: "Mau hứa với tớ đi." “Được rồi, tớ hứa với cậu chuyện này sẽ không cóbồ nhí biết. Cậu mau nói đi.” Hàn Mộc Tử bị cô ấy làm cho choáng váng chỉ có thể đáp ứng.
Tiểu Nhan thở phào nhẹ nhõm, sau đó liếc mắt nhìn xung quanh để đảm bảo Dạ Mạc Thâm với Giá Nhỏ không đi theo. Lúc này cô ấy mới yên tâm ghé vào lỗ tại của Hàn Mộc Tử khẽ nói gì đó.
Tiểu Nhan nói xong thì nhanh chóng đứng sang bên cạnh.
Hàn Mộc Tử thấy hành động của Tiểu Nhan thì tỏ vẻ bất lực, cô nói: "Sao cậu lại lén lén lút lút như tên trộm thế. Hơn nữa vừa rồi cậu nói quá nhỏ, căn bản tớ chưa nghe thấy tí gì. Ở đây ồn ào như vậy làm sao tớ có thể nghe rõ." "Cái gì, cậu không nghe rõ ư?" Vẻ mặt của Tiểu Nhan đột nhiên trở nên rối rắm, một lúc sau cô ấy mới do dự nói: "Tớ, tớ nghĩ rằng mình có thai."
Hàn Mộc Tử không phản ứng kịp, một lúc sau con người của cô vô thức giãn ra: "Cái gì, cậu có thai ư.
Chu Tiểu Nhan vội vàng lấy tay bịt miệng cô lại và nói: "Này, này, cậu đừng có nói lung tung. Bây giờ tớ vẫn chưa chắc chắn được, chỉ là đang nghi ngờ mà thôi. Thế nên tớ mới rủ cậu đến bệnh viện kiểm tra cho chắc chắn.
Tiểu Nhan vội vàng nói: "Tớ chỉ mới dùng que thử thai để kiểm tra thôi, không biết có đúng không, cho nên "Cho nên cậu cũng không dám đến bệnh viện khám và cũng không dám nói cho anh tớ biết tin tức này đúng không?"