CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Thấy cô ta không nói gì cả, chị Văn cảm thấy có lẽ mình không hỏi được gì nữa rồi, nhưng cô ta không cam tâm từ bỏ như thế, nên chỉ có thể tấn công từ phía khác.

“Đúng rồi, trước kia em học gì? Sao đột nhiên lại đến công ty chúng ta làm việc vậy?”

Nhắc đến chuyện trước kia, sự cảnh giác trong lòng Hứa Yến Uyển lại nổi lên.

Bởi vì đã có quá nhiều chuyện xảy ra với cô ta rồi nên bây giờ cô ta luôn đề cao cảnh giác với người khác hết sức có thể.

Hứa Yến Uyển cảm thấy ngoại trừ Hàn Thanh ra thì cô ta không nên tin tưởng bất cứ ai cả.

“Vâng, nhà em kinh doanh thất bại, cần tiền nên em ra ngoài làm việc”

Nói thế này không tính là nói dối, nhưng cũng không nói ra hết chuyện của mình, Hứa Yến Uyển vô cùng hài lòng với câu trả lời này. Hơn nữa, cô ta cũng không định để đối phương tiếp tục dò hỏi chuyện liên quan đến mình nữa, vì thế vừa trả lời xong là cô ta nói tiếp ngay: “Chị Văn, em còn chưa xử lý xong phần tài liệu lúc sáng chị đưa cho em nữa, em đi làm việc trước đây, lát nữa sẽ nộp lại cho chị sau.”

Thế này là cô ta không muốn nói gì hết.

Mắt Tưởng Văn Văn lóe lên, không để lại chút dấu vết nào, tỏ ra không có gì rồi gật đầu.

“Vậy được, em đi làm việc trước đi.” Sau khi Hứa Yến Uyển đi rồi thì Tưởng Văn Văn thầm nghĩ, con bé này thật khó đối phó mà, muốn khách sáo hỏi cô ta mà không có chút sơ hở gì thì hoàn toàn không thể đạt được.

Nhưng Tưởng Văn Văn lại không thể hỏi thẳng được.

Thực sự khiến người ta thấy đau đầu mà.

Từ khi Tiểu Nhan biết mình mang thai thì làm việc gì cũng vô cùng cần thận, không nhảy nhót như trước nữa, cũng không mặc quần bò bó sát mà mặc kiểu váy rộng rãi, thoải mái.

La Tuệ Mỹ thấy cô ấy ăn mặc như thế còn cười nhạo cô ấy.

“Con đổi tính đổi nết rồi hay sao mà lại mặc thế này?”

Tiểu Nhan chột dạ, nhắm mắt lại: “Con chẳng sao hết, dạo gần đây con muốn thay đổi thành phong cách đáng yêu, làm điệu cho trẻ trung một tí thôi mà.”

La Tuệ Mỹ nghe vậy thì không nhịn được trợn tròn mắt lên: “Thôi đi, con đã từng tuổi này rồi còn muốn làm điệu, cẩn thận dọa người ta bỏ chạy đó.”

Tiểu Nhan lè lưỡi với bà ấy một cái, làm mặt quỷ rồi chạy đi.

Chạy được một bước thì Tiểu Nhan dừng lại ngay, sau đó sờ bụng mình theo bản năng, dọa cô ấy một trận, suýt chút nữa cô ấy quên mất mình đang mang thai.

Sau này cô ấy phải nhớ kỹ bây giờ mình đang là phụ nữ mang thai, mặc dù bé yêu mới được hơn một tháng nhưng bây giờ Tiểu Nhan cảm thấy trong người cô ấy tràn đầy sức mạnh.

Siêu cấp hạnh phúc.

Cô ấy cực kỳ muốn chia sẻ niềm vui sướng này với Hàn Thanh nhưng lúc này cô ấy chưa thể nói ra được, đành phải nhẫn nhịn thêm một chút.

Dù sao từ giờ đến lúc sinh còn rất nhiều thời gian, cô ấy cũng không sốt ruột, cứ lặng lẽ chờ đợi là được.

Mặc dù Tiểu Nhan đã mang thai, không muốn đi lại nhiều, nhưng khi chuẩn bị cho Hàn Thanh thì cô ấy vẫn đứng ngồi không yên, đến giờ thì xách hộp giữ nhiệt đựng canh của mình ra ngoài.

Ba Chu thấy cảnh này thì hơi ghen tị, nói với La Tuệ Mỹ.

“Người ta đều nói con gái đã gả ra ngoài thì như bát nước đổ đi, em nhìn kìa, con gái chúng ta còn chưa được gả đi đã chạy theo người ta rồi!”

Nghe ông ấy nói vậy thì La Tuệ Mỹ nhìn theo bóng lưng Tiểu Nhan, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Đúng vậy, Tiểu Nhan nhà chúng ta rất thích Tiểu Thanh”

“Chỉ sợ sau này con bé sẽ phải chịu thiệt thòi thôi.”

“Nói cái gì đấy hả? Tiểu Thanh cũng xem như là người hiểu chuyện, có đạo đức, tôi thấy thằng bé đối xử với Tiểu Nhan tốt lắm đó, sẽ không thiệt đâu.”

Ba Chu nắm chặt tay lại: “Nếu như thằng bé dám để con gái anh chịu thiệt thì cho dù anh phải liều cái mạng già này cũng phải đánh cho thằng bé đó thành tàn phế.”

La Tuệ Mỹ: “…”

Lúc Tiểu Nhan đến công ty, nhân viên lễ tân nhìn thấy cô ấy còn chủ động chào hỏi cô ấy.

Mặc dù bình thường hai người cũng chào nhau nhưng chỉ gật đầu một cái mà thôi, nhưng hôm nay nhân viên lễ tân lại đột nhiên vòng qua bàn, chạy bước nhỏ đến trước mặt Tiểu Nhan.

“Chờ một chút.”

Tiểu Nhan: “?”

“Cái đó.” Nhân viên lễ tân tủm tỉm cười nhìn hộp giữ nhiệt trong tay cô ấy, dịu dàng nói: “Cô lại mang canh gà cho tổng giám đốc Hàn hả?”

Nghe cô ta nói vậy thì Tiểu Nhan gật đầu, sau đó hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Không, không có gì!”

Nhân viên lễ tân khoát tay một cái, vẻ mặt e thẹn: “Tôi có một vấn đề muốn nhờ cô chỉ dạy.”

“Hả?”

“Hôm trước tôi đến ăn mì ở quán của cô, rất ngon.”

Nghe thấy nhân viên lễ tân khen ngợi mì của quán mình ngon thì Tiểu Nhan có ấn tượng tốt với cô ta thêm mấy phần, mắt cũng sáng lên: “Ăn ngon hả? Cô thích là tốt rồi, sau này đến thường xuyên nhé.”

“Thật không?”

Nhân viên lễ tân ngạc nhiên trợn mắt lên: “Trước đây tôi gây chuyện không vui với cô, cô không trách tôi sao?”

“Chuyện đã qua cả rồi, tôi trách cô làm gì?”

Nếu như cô ấy mà trách thật thì sẽ không gật đầu chào hỏi với cô ta lâu rồi.

“Cô thật tốt.” Nhân viên lễ tân thở dài nói: “Chẳng trách tổng giám đốc Hàn lại thích cô như vậy, chẳng trách cô là bạn gái của tổng giám đốc Hàn.”

Nhắc đến chuyện này, gò mà Tiểu Nhan hơi ửng hồng, ho nhẹ một cái, không biết nói thế nào.

Đột nhiên nhân viên lễ tân nhiệt tình ôm lấy cánh tay cô, cử chỉ thân thiết thế này khiến Tiểu Nhan không biết phải làm sao, cô ấy cũng hơi chống cự.

Bởi vì cô ấy rất hiếm khi tiếp xúc gần với người khác như thế này, hơn nữa còn là người không thân thiết, nhưng cô ấy trực tiếp đẩy ra thì lại ngại, sợ hành động của mình làm tổn thương tới lòng tự trọng của đối phương, vì vậy cô ấy đành phải nhẫn nhịn.

“Cô không trách tôi thật chứ? Vậy khi tôi tới quán cô ăn mì, nếu báo tên cô thì có thể giảm giá cho tôi không, tôi sợ ăn ngon quá rồi ngày nào cũng đến, sẽ ăn hết tiền lương của tôi mất.”

Tiểu Nhan không nhịn được, bật cười: “Sẽ không ăn hết được đâu, giá cả của quán chúng tôi cô cũng hợp lý, nhưng cô là nhân viên của tập đoàn nhà họ Hàn nên cô tới đó nói một câu thì tôi sẽ giảm cho cô hai mươi phần trăm nhé.”

“Thật không? Cảm ơn cô nhé! Cô thực sự quá tốt luôn đó, tôi có thể tán gẫu với cô thêm một lát không?”

Bởi vì cô ta khen mì ở quán mình nên Tiểu Nhan không có chút đề phòng nào cả, bị cô ta kéo tới kéo lui.

Nhân viên lễ tân thấy cô ấy không còn phòng bị gì thì từ từ hỏi: “Đúng rồi, cô có biết sau khi cô trở thành bạn gái của tổng giám đốc Hàn thì chúng tôi đều vô cùng ngưỡng mộ cô, chúng tôi cảm thấy cô thật may mắn, cũng rất giỏi, cô thế mà lại có thể khiến tổng giám đốc Hàn rung động. Rốt cuộc cô đã làm thế nào vậy?”

“Ui..” Tiểu Nhan cắn môi dưới, nghĩ một lúc, sau đó nghiêng đầu nói: “Có lẽ vì da mặt tôi dày?”

“Da mặt dày?”

nhân viên lễ tân ngạc nhiên: “Điều đó có ý gì?”

Tiểu Nhan ngại ngùng cười: “Lúc trước, tôi theo đuổi anh ấy, theo đuổi rất lâu.

Cô ấy không nghĩ nhiều lắm, chỉ cho rằng phụ nữ nói chuyện phiếm với nhau thôi.

Nhân viên lễ tân: “Theo đuổi ngược? Oa, cô theo đuổi tổng giám đốc Hàn sao, nhưng trước kia, trong công ty chúng tôi cũng có rất nhiều người theo đuổi tổng giám đốc Hàn đó nhưng đều không thành công. Chắc chắn cô có biện pháp đặc biệt gì đúng không? Nếu không sao tổng giám đốc Hàn lại nảy sinh tình cảm với cô chứ?”

Biện pháp đặc biệt á hả? Tiểu Nhan cảm thấy ngoại trừ mặt dày và kiên trì ra thì cô ấy chẳng có biện pháp đặc biệt gì cả.

Cô ấy suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi