*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Giang Tiểu Bạch đang ngủ ngon lành thì đột nhiên bị lỗi dậy, đầu nhức vô cùng, ngay lập tức tức giận rống lên: “ Ai vậy, mau buông tôi ra!”
Giọng cô vô cùng tức giận, nghe không giống như là đang say rượu.
Nếu không phải hai má và cái cổ đã ửng đỏ thì hoàn toàn không thể nhìn ra là cô đã uống rượu.
Anh càng nhìn càng tức giận, lực đạo đang nắm cánh tay cô càng mạnh thêm, gần như muốn nghiền nát cánh tay của cô. “ Cô là một đứa con gái lại dám đến quán bar uống rượu, cô không biết suy nghĩ sao? Uống nhiều như vậy là hy vọng bản thân say đến chết để cho người ta dễ nhặt xác cho cô sao?
Việc quán bar nhặt xác không biết đã xảy ra bao nhiều lần rồi.
Trong một đêm, tình yêu thì cũng thôi đi, có người khi tỉnh lại ngay cả nội tạng, mạng cũng không còn.
Một đứa con gái như cô, thì không biết tự yêu quý bản thân mình sao?
Anh bị cô làm cho tức đến đau cả đầu huyệt tháidương cũng theo đó mà giật thình thịch, sức lực trên cánh tay của Tiểu Bạch dần dần tăng lên.
Đến khi cô không chịu nổi nữa, nghẹn ngào kêu lên: “Đau..”
Lúc này anh mới định thần lại mà buông lỏng cô ra.
Cô uất ức nhìn anh, miệng cũng móp méo cả lên nói: “Anh hung dữ như thế làm gì? Tôi cứ thích uống rượu đẩy liên quan gì đến anh chứ? Buông tôi ra đi.
Anh: “...
Giang Tiểu Bạch trước mắt đột nhiên như biến thành một cô gái bé bỏng vậy, không chỉ là biểu cảm mà ngay cả cách nói chuyện cũng giống y hệt đứa con nít đang làm nũng vậy.
Rõ ràng một giây trước cô còn hung dữ mà kết quả một giây sau lại như đứa trẻ chịu uất ức vậy?
Anh bị phản ứng của cô làm cho mờ mịt, nhưng anh vẫn biết rất rõ, việc quan trọng nhất lúc này chính là đưa cô về nhà.
Cho nên anh cũng không muốn nói chuyện vớ vẩn với cô nữa mà lạnh lùng nói: “ Về nhà rồi nói.”
Ở đây quá ồn ào cũng không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Anh kéo cô đi ra ngoài, nhưng cô không chịu động đậy một chút nào, cứ đứng yên ở đó không chịu đi, thậm chí một tay còn lại của cô còn ôm lấy cái ghế bên cạnh của quầy bar. “Cô muốn làm gì? Chẳng lẽ cô còn muốn ở lại đây tiếp tục uống sao?"Cô không nói chuyện, chỉ ôm cái ghế ngồi xổm ở đó, rất lâu sau mới ngẩng đầu lên đối mặt nhàn nhặt nhìn chằm chằm vào anh. “Tôi muốn anh ôm cô về.”
Anh:“?”
Ban đầu anh tưởng bản thân mình nghe nhầm. “Cô nói cái gì?”
Cô nghiêm túc nhấn mạnh nói: “ Ôm tôi về nhà. Sau đó gục đầu xuống, đáng thương mà nói: “ Đầu tôi rất choáng, tôi đi không nổi.
Anh trai trên quầy bar nghe xong câu này thì suýt không nhịn được mà cười thành tiếng, lúc nãy anh cũng từng khuyên Tiêu Túc ôm cô ấy nhưng anh không nghe, giờ thì hay rồi? Con gái nhà người ta cũng mở miệng nói vậy rồi, xem anh còn có thể từ chối hay không?
Anh nghiêm túc nhìn cô một lát, cảm thấy cô của hiện giờ có lẽ đã say đến trời đất quay vòng, không biết bản thân đang nói gì nữa, vả lại mặt đỏ thành như vậy có lẽ là thật sự rất khó chịu.
Nghĩ đến đây, anh mím đôi môi mỏng đi về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt cô. “ Tôi cõng cô về, được không?” “Cõng?”
Cô nghe xong từ này, cô ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ mặt kì lạ “Không thể ôm sao?” “Nếu cống thì cô sẽ cảm thấy thoải mái hơn một chút, lúc đó cô có thể dựa vào vai tôi mà nghỉ ngơi.”“ồ. Có sau khi nghe xong dường như cũng cảm thấy hài lòng mà gật gật đầu, lộ ra nụ cười vui vẻ: “Vậy cũng được, vậy anh cũng tôi về đi.”
Sau đó cô dang đôi tay hướng về phía anh.
Gương mặt của cô gái dưới ánh đèn lấp lánh vừa trắng trẻo vừa sạch sẽ, ánh mắt có chút mơ hồ mà dang tay hướng về phía anh.
Anh trong chốc lát bị ngây cả người, sau đó anh xoay người đưa lưng về phía cô. Cô nhìn thấy bờ vai rộng lớn kia thì không chút do dự nào mà trực tiếp nhào cả thân mình lên anh, sức lực của cô khi leo lên có chút mạnh, có thể nói là cả người cô va cả vào lưng anh.
Anh bị đụng đến suýt ngã nhào về phía trước, hai tay anh chống ở dưới đất mới có thể giữ vững thân mình.
Anh khó chịu mà hừm một tiếng, cô nhóc này đã dùng bao nhiêu sức lực, mà đụng vào khiến anh không kịp trở tay, nếu anh không đủ sức chống đỡ thì bây giờ chỉ sợ là cả hai đều đã ngã nhào trên đất rồi. “Mau đứng dậy, mau đứng dậy!”
Cô sau khi nằm lên lưng anh thì lập tức vòng tay qua ôm chặt lấy cổ của anh, lực mạnh đến nổi như muốn siết đứt cổ anh vậy, khiến anh suýt chút không thể đứng dậy được.
Anh ngồi vững rồi nắm lấy tay trầm giọng nói: “Đừng ôm chặt như vậy, tôi không thể thở được.”
Nghe thấy lời này, cô bất mãn mà ôm chặt anh hơn, anh suýt chút là không thở được, cô nhóc nàythật là...
Anh nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Cô có muốn tôi đứng dậy hay không?”
Cô chớp chớp đôi mắt vô tội nhìn anh nói: “Nếu quấn lấy anh thì anh không thể đứng dậy sao?” “Cô nói xem? Buông ra!” "O."
Cô bị sự hung dữ của anh mà uất ức buông tay ra.
Anh:……..... Tôi là muốn cô thả lỏng một chút, không phải là muốn cô bỏ tay ra, nếu như vậy bị ngã thì phải làm sao.
Thế là cô lại lần nữa quấn lấy cổ anh, lần này vẫn chặt như cũ, nhưng đã không còn chặt giống ban đầu, anh vẫn có thể thở, cho nên lần này anh không nói thêm gì nữa, thẳng lưng công cô đứng dậy đi ra ngoài.
Giang Tiểu Bạch quấn lấy cổ anh cười hì hì, một bên la hét một bên thì lắc lư đôi chân
Tuy cô rất nhẹ, Tiêu Túc dù cho là công cô hay là ôm cô đều không tốn chút sức lực nào, nhưng cô như vậy mà ôm lấy cổ anh, mà đôi chân còn cứ lắc lư, khiến anh rất khó giữ thăng bằng, cho nên anh chỉ có thể một bên cho cô uống rượu để ngăn cản cô một bên nhanh chóng đi ra ngoài.
Khó khăn lắm mới có thể ra khỏi quản bar, vừa bước ra thì một trận gió lạnh thổi tới khiến cho Giang Tiểu Bạch ôm chặt lấy anh mà la lên: “Lạnh chết đi được! Tôi muốn có hơi ấm! Hơi ấm
AnhAnh có chút cạn lời mà quay lại nhìn cô: " Ở đây cũng không phải là phương Bắc, hơn nữa bây giờ đâu phải lúc trời trở lạnh đầu, cô cần hơi ẩm làm gì chứ?" “Tôi không cần biết!” cô ở trên lưng anh mà quậy phá, ngâm nga: "Tôi muốn có hơi ấm, tôi rất lạnh!”
Giọng nói của cô rất lớn khiến cho những người đi đường đều đổ dồn hết ánh nhìn về phía họ. * Nếu anh không cho tôi hơi ẩm, chính là đang ăn hiếp cô! Ô ô ô ô
Anh cũng lười đếm xỉa đến cô, tiếp tục đi về phía trước, sau khi đến bãi đỗ xe anh đặt cô vào xe, sau đó thò đầu vào cửa xe giúp cô thắt dây an toàn. Ai biết được vừa thắt xong dây an toàn, cô liền ôm lấy cánh tay anh vẻ mặt đầy ưu sầu, oán trách nhìn anh: “Hoàng thượng, người định làm gì thần thiếp vậy?”
Tay anh hơi run, ngước lên nhìn cô.
Đôi mắt của cô ngấn lệ mà nói: “Hoàng thượng muốn đẩy thần thiếp vào lãnh cung sao? Thần thiếp đã làm sai điều gì? Người nói cho thần thiếp biết, thần thiếp nhất định sẽ sửa được không? " "
Yết hầu anh giật giật, lấy tay cô ra nói: “Có phải cô xem phim truyền quá nhiều rồi không?” “ Hoàng Thượng! Xin người hãy nói cho thần thiếp biết đi.”
Cô sống chết quần lấy cánh tay anh không để anh rời đi: “Nếu không cho dù hôm nay thần thiếp có chết cũng sẽ không để cho hoàng thượng rời đi đâu.”
Đối mặt với sự điên cuồng của Giang Tiểu Bạch,