CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Cô ta chưa bao giờ nhìn thấy một ánh mắt như vậy.

Trên mặt tuy mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại không hề có một chút ấm áp, mà chỉ có sự lạnh lẽo vô cùng.

Không, hình dung như thế dường như còn chưa đủ mà đó là một ánh mắt mang theo sự chết chóc.

Đúng vậy, không có một chút sinh khí, chính là ánh mắt lạnh nhạt khi nhìn người chết.

Nghĩ đến đây, nhân viên lễ tân cảm thấy chân tay mềm mình mềm nhũn, không biết rốt cuộc làm thế nào trở lại công việc của mình.

Thời điểm chuông điện thoại vang lên, lễ tân mới thoảng sửng sốt, cô ta đã đứng một hồi lâu mà cũng không có phản ứng gì.

Mãi khi có người kêu cô ta một tiếng, cô ta mới lấy lại tinh thần.

Nhân viên lễ tân trả lời điện thoại được ba câu bằng giọng điệu mơ hồ. Sau khi cúp điện thoại, cô ta mới nhận ra sau lưng mình không biết bao giờ đã toátra một tầng mồ hôi lạnh. "Cô bị sao vậy? Nghe điện thoại thì không biết gì, sao sắc mặt cô lại xấu như vậy? Cơ thể cô có chỗ nào không thoải mái hả?"

Cô gái lễ tân không nói chuyện, chỉ im lặng lắc đầu.

Sau khi Hứa Yến Uyển trở lại làm việc, Tưởng Văn Văn đã đứng dậy nhiệt tình chào hỏi cô ta, hỏi han ân cần một hồi. Sau đó yêu cầu Hứa Yến Uyển quay trở lại công việc mà không đề cập bất cứ điều gì về Hàn Thanh.

Hứa Yến Uyển cong môi, người này xem ra cũng khá thông minh.

Biết cái gì nên hỏi, cái gì không nên hỏi.

Mặc dù Tưởng Văn Văn không hỏi Hứa Yến Uyển xem đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng cô ta lại âm thầm tính toán.

Vào buổi chiều, Tưởng Văn Văn nhận được tin tức Hứa Yến Uyển chuyển đi nơi khác.

Hứa Yến Uyển được chuyển đến một cách trực tiếp và công khai lên bộ phận cấp cao, Tưởng Văn Văn là người giám sát trực tiếp của Hứa Yến Uyển nên sau khi cô ta biết tin này, liền ngay lập tức cảm thấy rất khó chịu.

Dù sao người tài giỏi như Hứa Yến Uyển, chuyển đến bộ phận khác chính là một tổn thất to lớn cho bộ phận của cô ta. Đồng thời cô ta cũng đánh giá cao năng lực làm việc của Hứa Yến Uyển và cô ta cảm thấy Hứa Yến Uyển sẽ là một trợ thủ đắc lực chocông việc sau này của mình.

Nhưng sau khi suy nghĩ về thân phận của Hứa Yến Uyển, và nghĩ đến sự việc lần này, Tưởng Văn Văn cảm thấy thực sự mình cũng không có đủ tư cách để nói lên điều gì.

Chính mình phải đích thân đi tìm Hứa Yến Uyển, phải cùng cô ta nói chuyện này.

Hứa Yến Uyển nghe xong lời này, có chút kinh ngạc: "Chuyển đến nơi khác? Bộ phận khác sao?"

Tưởng Văn Văn thở dài nói: "Bề ngoài là muốn thuyên chuyển, nhưng thật ra là để em thăng chức. Công việc ở bộ phận này khá dễ chịu, với thể chất này của em, ở bộ phận ấy cũng sẽ thoải mái hơn."

Đáp lại cô ta chỉ là một sự im lặng. "Yến Uyển, em đi thu dọn một chút đi. Buổi chiều em phải đến bộ phận này báo danh"

Hứa Yến Uyển không nói một lời nào đứng dậy, mím đội môi hồng đi ra ngoài, Tưởng Văn Văn ngăn cô ta lại: "Em định làm gì, đi đâu?" "Chị Văn, em có việc phải làm, em đi ra ngoài một lúc rồi sẽ quay lại ngay.

Mặc dù cô ta không nói rõ là đi làm chuyện gì, nhưng Tưởng Văn Văn cảm thấy rằng mình cũng đã đoán ra được.

Hứa Yến Uyển đi thang máy, trực tiếp đến gặp Hàn Thanh.

Thời điểm cô ta lên lầu, Hứa Yến Uyển nhìn con số đang ngày một tăng lên trong thang máy, trái tim dần trở nên bồn chồn, nhịp tim cũng đập nhanh lênrất nhiều.

Vài ngày qua trong bệnh viện, anh ấy có đến thăm cô ta vài lần

Bây giờ cô đã xuất viện, anh ấy đã sắp xếp lại vị trí cho cô.

Nếu là trước đây, Hứa Yến Uyển có lẽ sẽ không trực tiếp đi gặp anh, nhưng bây giờ cô ta phải tới gặp anh để hỏi rõ ràng.

Vừa ra khỏi thang máy, đi được vài bước, Hứa Yến Uyển đã đụng phải Tô Cửu.

Tô Cửu cũng hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy cô ta, nhưng ngay sau đó cô gật đầu và mỉm cười với Hứa Yến Uyển. "Cô Hứa, tôi vừa định xuống tìm cô."

Hứa Yến Uyển mím môi, đứng yên nhìn về phía Tô

Cửu. "Cô chắc hẳn cũng đã biết về việc chuyển công tác? Cô đã thu dọn đồ đạc của mình chưa?" "Đây là ý của Hàn Thanh sao?" Hứa Yến Uyển hỏi. Trong hoàn cảnh như vậy, ai dám tùy tiện đổi người đi nơi khác? Chỉ có Hàn Thanh mới có đủ quyền lực để làm chuyện này.

Tô Cửu nhưởng mày: "Đúng vậy. "Vậy phiền thư ký Tô quay lại nói với Hàn Thanh rằng tôi không chấp nhận việc chuyển công tác như vậy. "Nhưng việc chuyển công tác đã có lệnh xuống dưới, nhiều bộ phận khác nhau cũng đã thực hiệnđiều chỉnh vì điều này, tôi e rằng chuyện này không thể thay đổi được nữa."

Không thể thay đổi nữa?

Điều này làm sao có thể?

Hứa Yến Uyển không tin: "Vậy thì tôi muốn gặp anh ấy, tôi sẽ đích thân nói chuyện này với anh ấy!"

Tô Cửu biết không thể ngăn cản được Hứa Yến Uyển, vì vậy cô nói: "Tổng giám đốc Hàn hiện tại đang ở trong phòng làm việc." "Cảm ơn cô."

Hứa Yến Uyển đi qua cô, Tô Cửu cũng quay đầu nhìn theo bóng lưng đã đi kia, tò mò nhìn cô ta.

Thậm chí ngay cả chuyển sang bộ phận khác cũng không muốn, chẳng lẽ thật sự bên kia đối với cô ta rất tốt sao?

Trong văn phòng

Hứa Yến Uyển gõ cửa, cô ta nghe thấy một giọng nam truyền ra từ bên trong. "Vào đi."

Cô ta mở cửa bước vào, nhìn thoáng qua đã thấy Hàn Thanh đang ngồi ở bàn làm việc.

Hàn Thanh ngước mắt, nhìn thấy cô ta cũng không khỏi kinh ngạc.

Hứa Yến Uyển bước vào, trực tiếp đứng trước mặt anh ta. "Em không muốn chuyển sang bộ phận khác." Cô ta đi thẳng vào vấn đề, giải thích rõ ràng ý định đến đây của mình."Không cần sao?" Đôi môi mỏng của Hàn Thanh mím chặt, ánh mắt rơi vào trên mặt Hứa Yến Uyển có chút không hài lòng: "Em cho rằng với tình trạng cơ thể của mình hiện tại, không điều em đi đến bộ phận khác, em có thể kiên trì bao lâu?

Nghe đến đây, sắc mặt Hứa Yến Uyển trở nên tái nhợt, cô ta cần môi dưới nói: "Em biết rõ cơ thể của chính mình, hiện tại bây giờ cũng rất tốt. Em..." "Rõ ràng phải đến bệnh viện? Em căn bản chính là không thèm quan tâm cơ thể của chính mình là như thế nào?"

Cô ta quan tâm, làm sao cô ta có thể không quan tâm?

Nhà họ Hứa hiện giờ không còn ai, cô ta lại là người còn lại duy nhất. Khi nhà họ Hứa gặp khó khăn, không có ai sẵn lòng giúp đỡ, thậm chí cuối cùng khi cha mẹ cô ta ở trong bệnh viện, cũng không có một bóng người đến thăm.

Ngoài nỗi đau thương bên ngoài, trong lòng Hứa Yến Uyển còn có hận thù.

Tất nhiên cô ta phải vực dậy nhà họ Hứa và còn phải cho những người đó biết rằng ngay cả khi không có sự giúp đỡ của họ, cô ta vẫn có năng lực để tự mình đứng lên một lần nữa. "Làm sao em có thể không để ý đến?" "Nếu em quan tâm đến sức khỏe của mình, em sẽ không tự đưa mình vào bệnh viện, em cũng sẽ không từ chối chuyển viện." "Đây là hai việc hoàn toàn khác nhau!" Hứa Yếnco-vo-danh-trao-1340-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi