CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Vì vậy, khi cô ấy đi tìm Hàn Thanh thì anh ấy đang họp. Khi Hàn Thanh kết thúc cuộc họp, cô ấy đang đợi anh ấy rồi ngủ quên trên ghế sô pha lúc nào không biết.

Khi Hàn Thanh tiến vào, Tiểu Nhan cũng không phát hiện ra.

Cô ấy đang ngủ rất ngon.

Hàn Thanh không muốn quấy rầy cô ấy. Anh ấy bước vào phòng nghỉ lấy một chiếc chăn để đắp cho cô ấy, để cô ấy không bị cảm lạnh. Sau đó lại tiếp tục quay lại làm việc.

Hàn Thanh cho rằng Tiểu Nhan sẽ tự mình tỉnh lại giữa chừng. Nhưng đến giờ tan sở rồi mà cô ấy vẫn còn đang ngủ.

Vì vậy, cuối cùng Hàn Thanh cũng đã nhận ra hình như có điều gì đó không ổn. Trong lòng anh ấy có chút lo lắng cho nên đã đi đến trước mặt Tiểu Nhan, kết quả phát hiện hô hấp của cô ấy vẫn ổn định, ngủ đến đỏ bừng cả mặt.Tuy nhiên, quầng thâm màu xám đen với làn da trắng nõn của Tiểu Nhan lại rất nổi bật.

Vì vậy, đây có phải là lý do tại sao cô ấy đã ngủ quá lâu trong ngày hôm nay rồi không? Cô gái nhỏ của anh ấy gần đây đã làm gì vậy? Nghĩ đến đây, Hàn Thanh ngồi xổm xuống ở trước chiếc ghế sô pha, chậm rãi đưa tay ra.

Đầu ngón tay ấm áp rơi xuống đôi mắt của Tiểu Nhan. Động tác của anh ấy rất nhẹ, rất nhẹ, giống như một con chuồn chuồn chạm nhẹ vào nước.

Cửa văn phòng cũng không được đóng chặt cho nên khi Hứa Yến Uyển tới tìm Hàn Thanh, lúc cô ta chuẩn bị giơ tay ra để gõ cửa, đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Cô ta nhất thời giật mình, đứng im tại chỗ.

Hàn Thanh vốn luôn lạnh lùng tự phụ, bây giờ lại lộ ra vẻ mặt dịu dàng đến như vậy. Anh ấy còn ngồi xổm trước người một cô gái nhỏ, ngón tay thật cẩn thận chạm nhẹ vào mí mắt đối phương.

Ánh mắt của anh ấy ngoài sự cưng chiều, còn có một tình yêu sâu sắc và xót xa. Trong nháy mắt Hứa Yến Uyển cảm thấy trái tim mình rất khó chịu, cứ như bị kim châm vào.

Tại sao lại để cô ta nhìn thấy cảnh này chứ?

Hứa Yến Uyển biết rằng mình không thể tiếp tục nhìn nữa, nhưng bước chân của cô ta lại không thể nhúc nhích được. Cô ta chỉ biết ngơ ngác đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông mình thích, dùng ánh mắt cưng chiều nhìn một người phụ nữ không phải củamình.

Trái tim giống như có cây kim đâm vào.

Ngay khi Hứa Yến Uyển có thể điều khiển bước chân của mình mà chuẩn bị rời đi, Hàn Thanh giống như có chút phát hiện, nhìn về phía cô ta.

Tình cờ bắt gặp ánh mắt của anh ấy.

Hứa Yến Uyển sửng sốt một chút, kinh ngạc dời ánh mắt sang chỗ khác. Cô ta giống như con mèo bị đánh cắp mất ngôi sao, đứng ngoài cửa không lên tiếng cũng không nhúc nhích.

Hàn Thanh mím môi mỏng, đắp cái chăn mỏng lên người Tiểu Nhan, sau đó mới bước ra ngoài.

Sau khi đi ra ngoài, bàn tay của anh ấy rất tự nhiên mà kéo lên cửa. Anh ấy muốn cách ly âm thanh với bên ngoài, để không làm ồn ào tới Tiểu Nhan còn đang ngủ bên trong. "Tìm tôi có việc gì sao?"

Nghe vậy, Hứa Yến Uyển ngẩng đầu nhìn anh ấy một cái

So với vừa rồi, lúc này trong mắt của Hàn Thanh đã không còn bất kỳ sự cưng chiều nào. Lúc anh ấy nhìn cô ta, ánh mắt rất bình thường, cũng giống như nhìn những người khác.

Cô ta không ngờ rằng mình đã quen biết anh ấy nhiều năm như vậy rồi, ngay cả một cái nhìn đặc biệt cũng không có.

Có vẻ như anh ấy đã đặt hết mọi sự chú ý đặc biệt của mình vào người phụ nữ đó rồi.Hứa Yến Uyển cười khổ trong lòng, trên mặt lại không biểu lộ ra cái gì, chỉ nhẹ giọng nói: “Em chỉ là muốn đến để cảm ơn anh mà thôi, cũng không có chuyện gì khác. Nếu anh đang bận, vậy emi sẽ đi trước đây."

Nhưng Hàn Thanh lại gọi Hứa Yến Uyển lại, trong giọng nói vẫn không có một chút cảm xúc nào: "Nếu có thời gian, em hãy gọi cả Lâm Hứa Chính đi, mọi người cùng nhau tụ tập đi."

Nghe anh ấy nói muốn ba người cùng nhau tụ tập, Hứa Yến Uyển có chút không biết nên nói gì.

Trước mắt cô ta hiện lên hình như hiện lên dáng vẻ lúc trước ba người bọn họ ở bên nhau. Khi còn bé ba người thường xuyên tụ tập cùng một lúc. Hứa Yến Uyển là người nhỏ tuổi nhất, cũng là cô gái duy nhất trong ba người, cho nên luôn được chiều chuộng nhất.

Ban đầu cô ta nghĩ rằng kiểu chăm sóc như vậy có thể kéo dài trong một thời gian thật dài, không nghĩ rằng bây giờ mọi chuyện lại trở thành như thế này.

Hứa Yến Uyển nở một nụ cười nhàn nhạt, giọng nói của cô ta gần như vô cảm. "Em nghĩ không cần phải gặp đầu. Dù sao anh và anh Lâm hẳn là đều rất bận rộn. Mà em cũng phải làm việc, mặc dù anh đã giao cho em một vị trí khá thoải mái. Nhưng em vẫn không thể bỏ bê nhiệm vụ được, dù sao bây giờ em đã không còn là cô chủ nhà họ Hứa nữa rồi, cho nên có rất nhiều chuyện cũng không thể tự do như trước đây.

Hàn Thanh nhìn chăm chăm vào cô ta: "Em nênbiết, nếu như em muốn thì có thể "

Lời nói của anh ấy còn chưa nói xong. Hứa Yến Uyển đã lui về phía sau một bước lớn, giống như là đang cảnh giác, gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Thanh: "Không cần đầu. Anh có thể giúp em chuyển công tác, em cũng đã rất vui rồi. Hơn nữa chỉ có em và anh là có quan hệ tối, chứ nhà họ Hứa với nhà họ Hàn cũng không có quan hệ gì đặc biệt. Cho nên nếu anh giúp em quá nhiều. Với cả bây giờ anh cũng đã có bạn gái rồi, còn em bây giờ vẫn độc thân, không nên nhận quá nhiều sự trợ giúp của anh, nếu không thì..

Nói đến đây, Hứa Yến Uyển nhìn thoáng qua cửa văn phòng phía sau Hàn Thanh, nở mỗi nụ cười trong trẻo: "Đến lúc đó bạn gái của anh sẽ hiểu lầm đấy, em không chịu nổi trách nhiệm đầu đấy."

Hàn Thanh nhíu mày, theo bản năng tiếp lời: "Nhan Nhan sẽ không hiểu lầm tôi."

Hứa Yến Uyển sửng sốt: "Sẽ không hiểu lầm anh sao? Anh có chắc về điều đó không? Anh tin tưởng cô ấy đến vậy sao?"

Tất nhiên, trong lòng của Hàn Thanh mà nói, anh ấy rất phụ thuộc và tin tưởng vào cô ấy.

Mặc dù Hàn Thanh không trả lời một cách rõ ràng câu hỏi của Hứa Yến Uyển, nhưng biểu hiện của anh ấy đã nói rõ hết thảy. Hứa Yến Uyển cảm thấy mình không cần phải hỏi nữa, hỏi nhiều hơn chỉ là làm cho cô ta cảm thấy khó chịu hơn mà thôi. "Được rồi, chỉ cần không hiểu lầm là tốt rồi. Cô ấy là một người tốt. Trước đây, khi em nhập viện, cô ấy đã từng gửi đồ ăn đến cho em. Vậy cứ coi như là emsợ cô ấy sẽ hiểu lầm đi. Em đi trước đây."

Sau khi Hứa Yến Uyển đi rồi, Hàn Thanh đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng của cô ta. Ánh mắt như đang suy nghĩ cái gì đấy. Đột nhiên, phía sau có tiếng cửa mở ra, Hàn Thanh quay đầu liền thấy Tiểu Nhan dụi dụi mắt đứng ở đó: "Anh đã họp xong chưa? Sao mà em cứ có cảm giác như em đã ngủ trong một thời gian rất lâu nhỉ? Anh mới quay lại sao?"

Nghe những lời này của cô ấy, Hàn Thanh có thể biết được cô gái nhỏ này không nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ. Cô ấy chắc hẳn là tự mình tỉnh lại chứ không phải bị đánh thức, vì thế anh ấy bước lên đưa tay xoa xoa đầu Tiểu Nhan: "Ừm, vừa mới kết thúc cuộc hội, em ngủ có ngon không?"

Bị hỏi như vậy, Tiểu Nhan có chút ngượng ngùng, bởi vì cô ấy cảm thấy mình ngủ thật lâu. Khi nhìn Hàn Thanh trước mặt, Tiểu Nhan suy nghĩ một chút rồi bước lên, mơ mơ màng màng cọ vào lòng anh ấy, ôm lấy eo của anh ấy: "Có phải là em đã ngủ quá lâu rồi không? Bây giờ là mấy giờ rồi?"

Qua thực là đã khá lâu rồi, Hàn Thanh nghĩ, sau khi tan sở, anh ấy có thể ngủ lâu như vậy không? Chẳng qua Hàn Thanh cảm thấy vẫn không nên nói cho cô ấy biết, đưa tay xoa xoa gáy cô ấy: "Em có thấy đói không? Anh đưa em đi ăn cơm, được không?"

Ăn tối?

Tiểu Nhan có chút bối rối, tại sao vừa mới thức dậy đã phải ăn rồi? Cô ấy không phải là một con lợn, cả ngày chỉ có ngủ và ăn. Nhưng mà khi bị Hàn Thanh hỏi như vậy, con sâuco-vo-danh-trao-1343-0

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi