*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.**********
Hàn Thanh nhìn sắc mặt thống khổ của cô, muốn tiến lên, Tiểu Nhan lại hô to, không muốn anh đi qua đây.
Hình như là vì anh mà cô mới kích động như vậy, bước chân của anh đành phải ngừng lại: “Được được, anh không đi qua đó, em điều chỉnh lại cảm xúc của mình đi, đừng kích động quá.”
Nhìn thấy Hàn Thanh không đi đến chỗ mình nữa, Tiểu Nhan hít thở sâu nhiều lần, cuối cùng mới điều chỉnh lại hơi thở của mình, tâm trạng mới bắt đầu dịu đi.
Nhưng cảm giác nhói đau ở bụng lại không hề biến mất, sắc mặt của Tiểu Nhan tái nhợt, cô vịn tường đi lên phía trước, đi đến thang máy.
Hàn Thanh không tiếp tục tiến lên nữa, chắc là thật sự sợ cô quá kích động mà té xỉu.
Tiểu Nhan cũng không quay đầu nhìn người phía sau có tâm trạng gì, sau khi lên lầu, vào nhà, có lẽ là do lúc nãy quá kích động, vừa vào nhà cô đã ngã xuống ghế sa lông.
Cơn đau ở bụng dần biến mất, Tiểu Nhan rót cho mình một chén nước ấm, uống xong, sau đó nhìn bụng mình, có chút lo lắng.
Hôm nay đau hai lần, chẳng lẽ là đứa bé có vấn đề gì sao?
Vừa nghĩ tới chuyện đứa bé có thể sẽ có vấn đề, Tiểu Nhan đã cảm thấy vô cùng bối rối, đồng thời lại phỉ nhổ hành vi của mình.
Chuyện đã đến mức này rồi, thế mà cô vẫn còn hơi sức lo lắng cho đứa bé.
Nếu như cô đủ lý trí, chắc là sẽ không giữ đứa bé này lại, nhưng mà cô lại cảm thấy đứa bé này không chỉ là của Hàn Thanh.
Trong người đứa bé này cũng có một nửa dòng máu là của cô, nó không có lựa chọn đã đến với mình, bây giờ mình lại nói không muốn thì bỏ, chẳng phải là quá bất công với nó hay sao?
Nhưng mà, cô cũng rất thích nó, cũng chờ mong sự ra đời của đứa bé này.
Khi biết mình mang thai, Tiểu Nhan vô cùng mừng rỡ, nhảy cẫng lên, cô cảm thấy mình như trúng số độc đắc rồi, còn vui vẻ hơn khi ở cùng Hàn Thanh nữa.
Thật đau khổ!
Tiểu Nhan nhắm mắt lại, cuộn người nằm trên ghế sa lông.
Mười hai giờ đêm.
Tiểu Nhan thấy cuối cùng cái xe dưới lầu đã rời đi, đẩy cái va li mình đã sắp xếp ra ngoài, mặc áo khoác vào, đội mũ lên.
Vợ chồng họ Chu thấy Tiểu Nhan như vậy thì rất lo lắng.
“Nếu không thì để ba con đưa con ra trạm xe lửa nhé?”
“Không cần đầu mẹ, con gọi xe rồi, lát nữa sẽ đến."
La Tuệ Mỹ vẫn cảm thấy không yên tâm: “Vậy thì mẹ đi cùng con, một mình con đi ra ngoài, mẹ vẫn không thể yên lòng được.”
“Mẹ, con thật sự không có suy nghĩ nhiều đâu mà, chỉ là muốn một mình ra ngoài giải sầu một chút mà thôi, ngắm phong cảnh, những năm này con cũng đã bề bộn nhiều việc rồi, chưa từng ra ngoài du lịch, lần này coi như là đi thư giãn đi.”
“Thế nhưng mà..."
La Tuệ Mỹ còn muốn nói thêm gì đó, lại bị Tiểu Nhan ôm lấy.
“Được rồi, hai người không cần lo lắng cho con đâu, con cam đoan sau khi giải sầu xong thì sẽ trở về liền, đến lúc đó con gái của hai người vẫn sẽ còn nguyên vẹn đứng trước mặt hai người, có được không?”
“Tiểu Nhan..."
“Được rồi, nó cũng đã quyết định rồi, em đừng khuyên nó nữa, nếu không nó sẽ chế chúng ta phiền. Trước đây con bé này một mình ở bên ngoài năm năm, nó biết phải làm thế nào, sẽ không đến mức bị đánh đâu.”
Ba Chu cũng đã mở miệng, La Tuệ Mỹ cũng không nói gì nữa.
Hai người đưa Tiểu Nhan ra ngoài.
Tiểu Nhan ngồi lên xe, khởi động lại điện thoại di động, sau đó nhìn thấy vô số cuộc gọi nhỡ từ Hàn Thanh, cô lạnh lùng xóa đi, sau đó vào Facebook.
Bên trong có tin nhắn Tô Cửu gửi cho cô, nội dung đại khái chính là hỏi cô đã có chuyện gì xảy ra.
Còn có tin nhắn của Hứa Yến Uyển gửi cho cô.
Nội dung tin nhắn mà Hứa Yến Uyển gửi cho cô chỉ có một câu.
“Có phải cô biết cái gì rồi không? Cô đừng suy nghĩ nhiều, mặc dù tôi từng rất thân với anh ấy, nhưng dù sao bây giờ hai người đã ở bên nhau, anh ấy sẽ phụ trách với cô mà.”
Hờ, dù sao bây giờ bọn họ cũng đã ở bên nhau, anh ấy sẽ phụ trách với mình?
Cô ta muốn nói với mình, Hàn Thanh không hề yêu mình, chỉ muốn chịu trách nhiệm với mình thôi sao?
Trước đó Tiểu Nhan cảm thấy ánh mắt của Hứa Yến Uyển nhìn mình có chút là lạ, toàn nói những chuyện kỳ quái, không nghĩ tới ở trong đó lại ẩn chứa nhiều thâm ý như vậy.
Sau khi biết được đáp án, cô đã hiểu hết mọi chuyện rồi.
Tiểu Nhan rút sim điện thoại cũ ra, thay thành cái mới, không thèm nghĩ ngợi đã trực tiếp ném cái cũ đi.
Cô ấy cũng không liên lạc với Mộc Tử, cũng không nói cho cô chuyện của mình và Hàn Thanh.
Cuộc sống hiện tại của Mộc Tử đang rất hạnh phúc, nếu để cho cô biết mình và Hàn Thanh gây nhau đến mức này, nhất định sẽ rất lo lắng, cũng sẽ chạy khắp nơi lo cho bọn họ.
Cuộc sống trước kia của Mộc Tử đã rất khổ rồi, cũng gặp rất nhiều trắc trở, khó khăn lắm mới có được hai con và cuộc sống hôn nhân hạnh phúc.
Tiểu Nhan cũng không muốn bởi vì chuyện của mình mà cô thêm lo lắng âu sâu.
Đợi đến khi cô ấy điều chỉnh lại tâm trạng rồi nói chuyện này cho cô cũng được.
Đến lúc đó, cho dù Mộc Tử lo lắng thì cô ấy cũng đã không sao rồi.
Vé xe lửa mà Tiểu Nhan mua lần này là do cô ấy mua đại, cái nào có thời gian dài nhất thì mua cái đó, nhưng mà cô lại không cướp được loại vé có giường nằm, lúc cô mua thì chỉ còn ghế ngồi.
Cũng không quan trọng, dù sao thì ngồi hay nằm, cô cũng đều không ngủ được.
Cho dù bây giờ như đêm khuya, ở nhà ga cũng có rất nhiều người, có người thì ôm người thân bạn bè lưu luyến không rời, có người thì có bạn đi cùng, ở đây cũng có rất nhiều người đi một mình.
Và Tiểu Nhan chính là một người trong số đó, cô chờ ở sân nhà ga một lát, sau đó kiểm phiếu rồi lên xe.
Sau đó cô tìm chỗ ngồi của mình rồi ngồi xuống.
So với đi máy bay thì đi xe lửa ồn ào hơn rất nhiều, rất nhiều người mang theo trẻ con, không ngừng khóc nỉ non, cũng có cầm điện thoại gọi điện, Tiểu Nhan nghe thấy mà đau đầu, đeo tai nghe lên để nghe nhạc, tâm trạng mới không còn quá căng thẳng nữa.
Nhưng mà rất nhanh sau đó cô cảm thấy có chút tuyệt vọng, bởi vì người ngồi gần cô có mang theo trẻ con, ngay khi mới lên xe thì đứa bé đã không ngừng nhao nhao cả lên, thậm chỉ sau đó còn lớn tiếng khóc.
Tiểu Nhan nhịn không được nhìn đứa bé kia một chút.
Cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì, sau khi đứa bé nhìn cô xong, thế mà không còn khóc nữa, sau đó đưa tay muốn lấy tai nghe của cô.
Tiểu Nhan vô thức đưa tay chặn lại.
Bác gái đó nhìn Tiểu Nhan một chút, sau đó cười híp mắt nói: “Ôi, cô gái, cô cũng ngồi xe lửa à, một mình sao?”
Theo lễ phép, Tiểu Nhan nhẹ gật đầu, “ừ” một tiếng.
Mà đứa bé muốn lấy tay nghe của cô, Tiểu Nhan lạnh lùng lấy tai nghe lại, tránh để đứa bé làm hư.
Đứa bé thấy vậy, khóc lớn, sau đó bổ nhào vào người phụ nữ trung niên,