Khi Hứa Yến Uyển rời khỏi phòng làm việc, cả người cô ta đã thẫn thờ như đánh rơi mất hồn phách.
Trong tay của cô ta vẫn còn cầm bản kế hoạch kia, lúc đi đường cô ta cũng hoàn toàn không để ý đến phía trước mặt, thang máy lao từ trên xuống dưới, cửa thang máy mở ra rồi lại đóng vào nhưng cô ta cũng không hề chú ý tới, trong đầu chỉ còn lại câu nói muốn mời cô ta đến hôn lễ uống một ly rượu mừng của Hàn Thanh.
Tại sao, tại sao lại nhanh đến như vậy cơ chứ?
Rõ ràng là cô ta đã đồng ý gánh vác nhiệm vụ vực dậy nhà họ Hứa rồi cơ mà, không thể lại cho cô ta thêm một chút thời gian nữa hay sao?
Không phải là hai người bọn họ mới ở chung một chỗ với nhau chưa được bao lâu hay sao? Làm sao mà đã cầu hôn xong cả rồi?
Tâm trí của Hứa Yến Uyển rối loạn thành một cục tơ vò, nhớ lại dáng vẻ Tiểu Nhan nhìn mình với ánh mắt đầy thù địch ngày đó, cô ta lại cảm thấy khó mà hô hấp được, tại sao lại như thế này?
Nếu như bọn họ thật sự kết hôn với nhau, vậy thì cô ta làm thế nào?
Sau này cô ta còn có ước mong gì nữa?
Gần đây thực sự là Tiểu Nhan đã dựa vào chiếc nhân kim cương ở trên tay mà hung hăng đút cho nhân viên làm ở trong tiệm mấy bữa thức ăn cho chó.
Hơn nữa khi những vị khách quen thường xuyên đến quán mì ủng hộ nhìn thấy được cô đeo nhãn kim cương mang thức ăn lên, bọn họ cũng đều không nhịn được mà hỏi cô.
Sau đó mỗi một lần bị hỏi là mỗi một lần Tiểu Nhan không nhịn được đỏ mặt, lại không nhịn được mỉm cười.
Mấy người nhân viên ở phía sau cũng bật cười thảo luận.
“Mấy người có phát hiện ra hay không? Từ khi chị Tiểu Nhan đeo chiếc nhẫn kim cương kia lên trên tay thì càng ngày chị ấy lại càng đẹp lên có đúng không? Đều nói tình yêu có thể tưới ướt phụ nữ, khiến cho phụ nữ càng ngày càng trở nên đẹp hơn, trước kia tôi còn không tin, nhưng mà bây giờ thì tôi tin rồi! Gần đây cả người của chị Tiểu Nhan dường như đều đang phát sáng”
“Ôi ôi ôi, viên kim cương trên chiếc nhãn kia vừa to vừa sáng, tôi cảm thấy chua quá đi mất, hơn nữa nghe nói bạn trai của chị Tiểu Nhan vô cùng đẹp trai, đã vậy còn là Tổng giám đốc của một Tập đoàn nữa, cái này là tốt số đến mức lật trời hay gì đây?”
“Đừng nói nữa, tôi cũng cảm thấy chua quá, hôm nay lại thêm một ngày làm cô bé cầm tỉnh quả chanh nữa rồi”
“Mọi người vẫn còn thời gian ở đây nói chuyện phiếm mà không lo làm việc sao, khấu trừ tiền lương của mọi người nhé”
Lúc Tiểu Nhan vén rèm lên tiến vào thì vừa vặn nghe thấy được mấy cô gái làm trong tiệm đang thảo luận về chuyện của mình, cho nên cố ý hạ thấp tông giọng sau đó hung dữ dọa sợ các cô.
Mấy người này cũng làm việc ở chỗ của Tiểu Nhan đã lâu, biết rõ ràng rằng Tiểu Nhan là kiểu người rất dễ chung đụng, cũng sẽ không thật sự khấu trừ tiên lương của các cô, cho nên mọi người đều không sợ Tiểu Nhan, thậm chí còn rối rít trêu chọc Tiểu Nhan ở ngay trước mặt của cô.
“Chị Tiểu Nhan, người phụ nữ đang yêu không thể nóng nảy đến như vậy được đâu, hơn nữa chẳng lẽ chị thật sự nỡ khấu trừ tiền lương của bọn em hay sao? Bọn em lại đều vô cùng thật lòng chúc phúc cho chị mà”
“Đúng vậy đúng vậy, đúng rồi chị Tiểu Nhan, nhãn kim cương cũng đã đeo lên tay rồi, hôn lễ hẳn là cũng không còn xa nữa đâu đúng chứ? Khi nào hai người kết hôn vậy? Đến lúc có mọi người trong tiệm của chúng ta có thể nghỉ rồi cùng nhau đến tham dự hôn lễ hay không thế”
Ừm, mặc dù hai người vẫn còn chưa nhắc đến chuyện hôn lễ gì đó nhưng mà Tiểu Nhan vẫn gật đầu: “Dĩ nhiên có thể, chờ sau khi quyết định được ngày tháng chị sẽ nói cho các em biết, đến lúc đó cho phép mọi người nghỉ ba ngày, còn mời mọi người đến tham dự hôn lễ, như thế nào?”
Ị”
“A a, chị Tiểu Nhan muôn năm “Cảm ơn chị Tiểu Nhan!”
Một đám người đồng loạt cất tiếng hoan hô, sau đó lại càng làm việc chăm chỉ.
Hàn Mộc Tử biết được chuyện Tiểu Nhan được cầu hôn thì cũng đã là mấy hôm sau rồi, bởi vì chuyện lần trước cho nên từ đầu đến cuối trong lòng cô vẫn luôn còn có chút lo âu, mà Tiểu Nhan lại chậm chạp không liên lạc lại với cô, cho nên Hàn Mộc Tử đã tự mình đi tới tiệm tìm Tiểu Nhan.
Khi nhìn thấy Hàn Mộc Tử đi đến, Tiểu Nhan nhất thời đuối lý, chột dạ đến mức không nói được.
Mà Hàn Mộc Tử cũng đã nhìn thấy được chiếc nhẫn kim cương ở trên tay của Tiểu Nhan, tiếp đó cô lại nheo hai tròng mắt lại.
“Được lắm, bây giờ chuyện gì cũng đều lặng lẽ tiến hành cả rồi, người làm em gái và bạn thân như mình không có tư cách được biết chuyện nữa rồi phải không?”
Tiểu Nhan nghe vậy thì vội vàng chạy đến kéo lấy tay của Hàn Mộc Tử, nói một vài câu giải thích vớt vát lại.
“Không có không có, chẳng qua là còn chưa kịp nói cho cậu biết thì tớ đã quên mất rồi”
“Ồ” Hàn Mộc Tử không thay đổi sắc mặt nói: “Chẳng lẽ đây chính là cái được gọi là thấy sắc quên bạn? Có đàn ông rồi cho nên cũng không cần chị em gái tốt nữa?”
“Mộc Tử!” Tiểu Nhan vội vàng kêu tên của Hàn Mộc Tử: “Cậu đừng chê cười tớ nữa có được không? Hơn nữa ngày trước khi cậu và Dạ Mạc Thâm ở bên nhau, cậu cũng thường xuyên quên mất tớ mà”
Nghe thấy lời này, Hàn Mộc Tử nhíu mày: “Cho nên bây giờ cậu đang cố ý trả thù tớ sao?”
Tiểu Nhan bị Hàn Mộc Tử oán hờn đến mức không biết phải nói gì, Hàn Mộc Tử nhìn thấy dáng vẻ quấn quýt đến mức sắp khóc lên của Tiểu Nhan thì lập tức bật cười không tiếp tục trêu chọc cô ấy nữa.
“Được rồi, tớ chỉ đùa với cậu mà thôi, còn về phía cậu thì sao? Làm thế nào mà lại biến thành dáng vẻ như bây giờ rồi? Chẳng lẽ là đã bị anh của tớ cưng chiều thành hư rồi?”
Khuôn mặt của Tiểu Nhan biến thành màu hồng hồng, không trả lời câu hỏi của Hàn Mộc Tử.
Ngược lại thì đúng ngay vào lúc này, Giá Nhỏ đang nằm ở trong ngực của Hàn Mộc Tử lại đột nhiên cười lên khanh khách, đôi tay bé nhỏ cũng tùy tiện quơ vào trong không trung.
Rất nhanh, toàn bộ sự chú ý của Tiểu Nhan đã bị Giá Nhỏ hấp dẫn đi hết, Giá Nhỏ cũng đã mấy tháng tuổi rồi, lúc này khi Tiểu Nhan và con bé nhìn thẳng vào nhau, đôi con ngươi đen nhánh và sáng ngời của Giá Nhỏ nhìn thẳng không chớp vào Tiểu Nhan, nhìn một hồi sau đó lại tự mình cười lên.
“Đứa nhỏ này” Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ lắc đầu: “Tớ cứ luôn có cảm giác rằng tất cả chỉ số thông minh đều đã di truyền cho Đậu Nhỏ hết cả rồi, cho nên Giá Nhỏ cũng chỉ còn lại có ngây ngô”
Tiểu Nhan ôm lấy Giá Nhỏ, Giá Nhỏ cũng không quấy khóc, quả đấm trắng nõn nho nhỏ nhẹ nhàng đấm lên trên ngực của Tiểu Nhan, khiến cho cả quả tim của cô đột nhiên trở nên mềm mại đến rối tinh rối mù.
Làm sao lại có thể đáng yêu đến như vậy chứ? Ôi chao, cô thật sự cũng muốn có một cô con gái.
Nhưng mà, hình như là Đậu Nhỏ cũng rất đáng yêu mà nhỉ, lại muốn một cậu con trai.
Ồ, suy nghĩ một chút Tiểu Nhan lại cảm thấy vẫn nên giống như là Mộc Tử vậy, sinh con trai trước rồi lại sinh một cô con gái, như vậy thì anh trai sẽ có thể cưng chiều và bảo vệ cho em gái thật tốt rồi.
Tiểu Nhan cứ như vậy mà vui sướng quyết định.
Trong lòng Tiểu Nhan âm thầm đưa ra quyết định, hoàn toàn quên mất chuyện sinh ra con trai hay con gái căn bản không do chính cô có thể tự mình đưa ra quyết định là được.
Mà Hàn Mộc Tử phát hiện ra biểu cảm và dáng vẻ của Tiểu Nhan khi ôm Giá Nhỏ cũng không khác biệt gì nhiều với một người làm mẹ, cho nên nhịn không được mà trêu chọc cô ấy.
“Cậu thích Giá Nhỏ đến như vậy thì hãy mau mau kết hôn cùng với anh của tớ đi, sau đó tự cậu cũng sinh lấy một đứa”
“Khụ khụ” Tiểu Nhan ho nhẹ mấy tiếng, sau đó nói: “Đến lúc đó lại xem xét đi, dù sao thì bây giờ tớ cũng vẫn chưa sinh, thế nên tớ đành ôm Giá Nhỏ của cậu vậy”
“Còn không kết hôn nữa, đến lúc đó sợ là không còn kịp đâu.”
Hàn Mộc Tử buồn cười liếc nhìn Tiểu Nhan, nhắc nhở.
Dấu sao thì lần trước khi cô cùng đi đến Bệnh viện kiểm tra với Tiểu Nhan, lúc ấy Tiểu Nhan đã mang thai rồi, bây giờ cũng lại trôi qua thêm hơn nửa tháng, nếu như mà cô ấy không chịu nhanh chóng cử hành hôn lễ, sợ rằng đến lúc đó cũng sẽ không mặc vừa áo cưới nữa.
Tiểu Nhan đột nhiên đỏ mặt, nói: “Cậu đừng nói nữa mà, dù sao thì đến lúc đó rồi lại tính đi, nếu như quả thực là không mặc vừa áo cưới, vậy thì không cử hành hôn lễ nữa là được”
“Không phải là cậu vẫn chưa nói chuyện cậu mang thai cho anh mình biết đấy chứ?”
Tiểu Nhan gật đầu một cái.
“Tại sao?”
“Còn… còn chưa tìm được cơ hội thích hợp.”
“Cũng đã trôi qua một khoảng thời gian lâu đến như vậy rồi mà cậu vẫn còn chưa tìm được cơ hội thích hợp? Vậy cậu cảm thấy cơ hội như thế nào mới gọi là thích hợp?”
Tiểu Nhan cũng có chút gãi ruột gãi gan, cô cũng muốn biết điều đó đây! Vốn dĩ là muốn nói cho Hàn Thanh biết được điều này vào ngày sinh nhật của anh coi như là làm quà chúc mừng sinh nhật, ai biết được anh lại không đón sinh nhật.
Như vậy thì trong khoảng thời gian gần sắp tới đây sẽ không còn ngày nào đặc biệt nữa rồi, mà chính Tiểu Nhan cũng không biết được là tại sao cô lại trở nên kiểu cách đến như vậy.
Muốn nói cho anh biết trong một ngày đặc biệt, kết quả là lại không có thành công, bây giờ đột nhiên bảo cô nói ra cô lại không mở lời được.
“Hây, sớm biết như vậy không bằng cậu trực tiếp nói luôn cho anh ấy biết vào ngày lấy được kết quả kiểm tra thì được rồi, cũng không cần phải kéo dài đến tận bây giờ, có phải là không nói ra được hay không? Nếu không thì tớ nói thay cho cậu?”
“Không, không được!” Tiểu Nhan ngăn cản Hàn Mộc Tử: “Cái này làm sao có thể? Vẫn nên để tớ tự tìm cơ hội nói đi thì hơn”
“Vậy thì cậu phải nhanh lên một chút, hôn lễ đã được quyết định hay chưa?”