CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1397: Đừng chuyển đồ

Sắc mặt Tiêu Túc trở nên âm trầm, cậu ta không nói một lời nào cả vì rõ ràng là cậu ta đã bị Giang Tiểu Bạch nói trúng tim đen rồi.

“Phì”” Giang Tiểu Bạch liếc Tiêu Túc: “Vậy anh muốn nói gì hả? Anh muốn nói là anh sẽ chịu trách nhiệm với tôi, muốn cưới tôi ấy hả? Tôi nói câu này anh đừng để bụng, anh là kiểu người như thế ấy hả? Nếu anh thực sự muốn nói những câu đó với tôi thì anh không thấy có lỗi với người trong lòng anh, không thấy có lỗi với tôi à?”

Nếu Giang Tiểu Bạch không đề cập tới người trong lòng Tiêu Túc thì gần như Tiêu Túc đã không nhớ tới cô gái đó nữa rồi.

Trong giây phút ngẩn người đó, cậu ta mới phát hiện ra rằng sự chú ý của mình đã bị cô sinh viên ngồi trước mặt này thu hút lúc nào không hay. Thế nên chỉ trong nháy mắt, trong lòng cậu ta ngoại trừ sự kinh ngạc thì còn xen lẫn một chút không thể tin được.

“Anh không có gì để nói à? Nếu không còn gì để nói thì tôi về trước, phiền anh lật bài ngửa với bác gái bên nhà giúp tôi nhé.”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch đứng dậy rồi chuẩn bị rời đi. Ai ngờ đột nhiên cổ tay cảm nhận được sự căng cứng, Giang Tiểu Bạch quay đầu lại thì mới phát hiện cổ tay mình đã bị Tiêu Túc bắt lấy lúc nào không hay. Đôi lông mày thanh tú của cô ấy nhướng lên: “Anh làm gì thế?”

“Anh để ý” Tiêu Túc ngước mắt lên nhìn cô ấy bằng vẻ yên lặng.

“Gì cơ?” Giang Tiểu Bạch không hiểu đột nhiên Tiêu Túc nói như vậy là có ý gì.

Tiêu Túc đứng lên nhìn Giang Tiểu Bạch rồi gắn từng chữ: “Em không để ý chuyện xảy ra vào tối qua nhưng anh thì để ý.”

Lúc này thời gian như ngừng trôi mà không khí cũng như lắng đọng lại trong nháy mắt.

Một lúc lâu sau Giang Tiểu Bạch mới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt điển trai của Tiêu Túc đang phóng to trước mặt mình rồi nhìn thẳng vào hai mắt cậu ta: ‘Vậy thì sao? Anh muốn kết hôn với tôi à?”

Tiêu Túc cảm nhận được cổ họng của mình như đang nghẹn lại. Cậu ta nhìn cô sinh viên có làn da trắng bóc đang đứng trước mặt mình, trên cổ cô ấy vẫn còn lưu lại dấu hôn tối qua của Tiêu Túc, trông vô cùng quyến rũ khiến phần thinh lặng trong trái tim của cậu ta thoáng động đậy.

Cảm giác này khiến Tiêu Túc tự cảm thấy bản thân mình thực sự rất vô lễ, tối qua đã làm ra cái chuyện khốn nạn như thế rồi, vậy mà bây giờ lại còn nhìn chằm chằm vào dấu hôn trên cổ con gái nhà người ta, như vậy thực sự rất quá đáng. Vậy là sau đó Tiêu Túc bèn khống chế bản thân bằng cách nhắm hai mắt lại.

Nhưng tất cả những điều đó khi vào mắt Giang Tiểu Bạch lại biến thành những suy nghĩ hoàn toàn khác.

Cô ấy thấy Tiêu Túc nhắm nghiền mắt lại, trên mặt cậu ta còn mang theo vẻ như thể một lời khó nói hết nên đột nhiên trong lòng cô ấy cảm thấy vô cùng xấu hổ và nhục nhã, sao cô ấy có thể hỏi cái câu như thế được cơ chứ?

Tiêu Túc có muốn lấy cô ấy không, chẳng nhẽ cô ấy còn không biết sao?

Lúc mới quen nhau, trong lòng Tiêu Túc đã có người con gái khác, cậu ta lại còn vì cô gái đó mà tìm say cho bản thân, sao cô ấy có thể thay thế được vị trí của cô gái kia trong lòng Tiêu Túc được đây?

Giang Tiểu Bạch đúng là hồ đồ thật rồi.

Một lúc lâu sau Tiêu Túc mới nhìn Giang Tiểu Bạch rồi nói: “Em việc gì phải kích anh? Em biết anh không phải là người như vậy mà. Sao anh có thể bẻ gãy tay em được cơ chứ?”

Giang Tiểu Bạch thấy Tiêu Túc bắt đầu nghiêm túc thì bèn quay đầu nhìn về phía khác, không trả lời cậu ta.

“Em có thể không để ý chuyện tối qua, cũng cảm thấy chuyện này chẳng có gì cả nhưng đối với anh mà nói thì nó rất quan trọng. Đúng thế, là anh tình nguyện chịu trách nhiệm với em nhưng điều này cũng hoàn toàn phụ thuộc vào em. Nếu em không muốn anh làm như thế và cảm thấy anh không xứng với em thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng em nữa”

Nghe Tiêu Túc nói thế thì Giang Tiểu Bạch trợn trừng mắt lên nhìn: “Tất nhiên là anh không xứng với tôi rồi. Tôi trong sạch, độc thân, thậm chí còn chưa từng thích bất cứ một ai cả. Nhưng trong lòng anh thì lại si mê, lưu luyến một người, vì cô gái đó mà tìm say, vì cô gái đó mà sống trong chật vật và đau khổ. Trái tim tôi vẫn còn toàn vẹn mà trái tim anh thì lại chẳng còn vẹn nguyên, vậy anh lấy gì ra để nói rằng anh xứng với tôi đây?”

Tiêu Túc: “…

Tiêu Túc còn tưởng rằng Giang Tiểu Bạch nói mình không xứng với cô ấy là xét về mặt gia cảnh hoặc là về ngoại hình cơ, vì dù sao Giang Tiểu Bạch cũng là một cô gái vô cùng xinh đẹp, dáng người thì lại thuộc kiểu hiếm có khó tìm, mà cậu †a thì sao chứ?

Nếu trên mặt cậu ta không có vết sẹo này thì có khi cậu ta cũng không xứng với Giang Tiểu Bạch chứ đừng nói là bây giờ khi cậu ta đã bị thương, trên mặt có nhiều thêm một vết sẹo vô cùng dọa người như thế này nữa.

Vốn dĩ cậu ta còn tưởng hai từ “không xứng”

trong miệng Giang Tiểu Bạch là để chỉ những thứ đó, ai ngờ cô ấy lại đề cập đến một vấn đề khác.

Thế nên trong phút chốc, Tiêu Túc không biết phải trả lời câu hỏi của cô ấy như thế nào.

Giang Tiểu Bạch cảm thấy nếu còn nói chuyện với Tiêu Túc nữa, không sớm thì muộn rồi cô ấy cũng sẽ bị tức chết. Vậy là sau đó cô ấy lại cầm đồ đạc của mình lên: “Nói tóm lại là những gì tôi muốn nói thì tôi đều nói cả rồi, cũng không còn điều gì muốn dặn dò anh nữa. Anh tự giải quyết mọi chuyện cho ổn thỏa đi”

Nói xong, Giang Tiểu Bạch bèn rời đi ngay lập tức.

Tiêu Túc nghiêng người nhìn theo bóng lưng của cô ấy, hai tay đang buông dọc bên chân không tự chủ được mà siết chặt lấy thành hình nắm đấm, sau đó cậu ta lại buông tay ra rồi rũ mi mắt xuống trong vẻ tự giễu.

Bỏ đi, cô ấy đã nói một cách dứt khoát như thế rồi thì Tiêu Túc còn biết nói gì được nữa.

Giống như cô ấy vừa nói đấy thôi, cô ấy là một cô gái của thời đại mới, hoàn toàn không cảm thấy bản thân bị thiệt thòi trong chuyện này và cũng không có lí do để Tiêu Túc phải chịu trách nhiệm.

Giang Tiểu Bạch rời đi không được bao lâu thì nhân viên chuyển nhà tới gõ cửa, lúc mở cửa ra, nhìn thấy khuôn mặt đang đen sầm lại của Tiêu Túc thì sắc mặt của mấy nhân viên chuyển nhà đó hơi thay đổi nên họ hỏi bằng giọng cẩn thận: “Chào anh, cho hỏi đây là nhà của cô Giang đúng không ạ?”

Tiêu Túc mím đôi môi mỏng rồi nhìn về phía họ bằng ánh mắt lạnh lùng. Mấy người đó cảm nhận được sự lạnh lẽo đang dâng lên sau lưng mình: “Khụ, cô Giang thuê chúng tôi tới đây chuyển đồ giúp cô ấy: Lúc nhân viên chuyển nhà tưởng mình đã đi nhầm chỗ thì Tiêu Túc nghiêng người ra cho họ đi vào bằng khuôn mặt vô cùng âm trầm.

Vì sắc mặt của Tiêu Túc không được tốt cho lắm mà những nhân viên này cũng sợ làm mất lòng khách hàng nên chỉ có thể khuân đồ đi trong nơm nớp lo sợ, còn Tiêu Túc thì đứng ở một bên nhìn họ làm việc bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Bịch!

Có một nhân viên đi không cẩn thận nên vấp vào chân ghế khiến chiếc ghế đổ lăn ra sàn, Tiêu Túc thấy thế thì nhíu chặt mày: “Các anh nhẹ tay một chút giùm tôi, mấy món đồ này đều là những thứ mà bình thường cô ấy đều nâng niu một cách cẩn thận, các anh làm vỡ thì phải làm sao hả?”

“Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, tôi sẽ chú ý hơn”

Cậu nhân viên làm đổ chiếc ghế xin lỗi ngay tức khắc: “Tôi sẽ chú ý cẩn thận hơn”

Nhìn dáng vẻ ngốc ngốc của cậu nhân viên đó thì Tiêu Túc cũng không đành lòng nổi giận với cậu ta nữa, chỉ là vừa nấy Tiêu Túc cảm thấy hơi đau lòng mà thôi.

Sau khi suy nghĩ một chút, đột nhiên Tiêu Túc nói: “Các anh không cần chuyển nữa”

Cậu nhân viên kia tưởng vì mình làm đổ ghế khiến khách hàng mất hứng nên vội vàng nói lời xin lỗi thêm lần nữa: “Tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, tôi bồi thường cho anh được không?”

Người dẫn đầu đội nhân viên đó cũng đi tới: “Anh này, em tôi hơi đần một chút chứ không phải cậu ấy cố ý đâu, tôi thay mặt em tôi xin lỗi anh”

Tiêu Túc ngước mắt nhìn cậu ta: “Chuyến vận chuyển này bao nhiêu tiền, tôi trả cho các anh, coi như các anh đã vận chuyển xong đồ rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi