CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cảm ơn mẹ” Tiểu Nhan cảm kích ôm chầm lấy La Tuệ Mỹ: “Mẹ, con thực sự rất vui, tất cả điều này là sự thật phải không? Mọi chuyện cứ như đang mơ vậy?”

“Cô gái ngốc, con ở bên cậu ta mỗi ngày, con nghĩ thằng bé sẽ hối hận sao?”

Tiểu Nhan cảm thấy rằng Hàn Thanh sẽ không như thế bởi anh ấy thực sự tốt với cô, ngay cả Hứa Yến Uyển cùng nhau lớn lên từ bé cũng không được anh ấy đối xử đặc biệt như vậy, ngoại trừ bản thân cô mà thôi.

“Thôi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, nếu con đã đồng ý thì chúng ta cũng nhanh chuẩn bị đi thôi, đừng để mọi người đợi lâu”

“D ạ”

Hôn sự đã được thỏa thuận, sau khi hai bên bàn bạc xong xuôi, La Tuệ Mỹ cố tình tìm người xem ngày, rồi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện.

Hàn Mộc Tử và Tiểu Nhan gặp nhau và thì thầm.

“Chúc mừng cậu cuối cùng cũng đã đạt được như mong muốn”

Tiểu Nhan đỏ mặt: “Cảm ơn”

“Khi nào cậu định nói với anh mình về chuyện cái thai?”

“Đợi vài ngày nữa đi, dù sao mình cũng sẽ nói với anh ấy trước khi kết hôn, hay là Mộc Tử, mình có ý này, mình định vào ngày kết hôn mới thông báo cho anh ấy, anh ấy chắc hẳn rất vui sướng nhỉ?”

Nghe xong, Hàn Mộc Tử sửng sốt: “Cậu định thông báo nó ngay trong ngày cưới hả?”

“Đúng vậy, ngày cưới không phải nên vui sao?

Ngày hôm đó mình sẽ cho anh ấy một niềm vui thật lớn.”

“Ý kiến này cũng hay đấy. Nhưng dù gì đây cũng là chuyện riêng của hai người, cậu muốn thế nào thì cứ làm vậy đi.”



Hàn Mộc Tử cũng không muốn can dự quá nhiều, dù sao mỗi người đều có ý kiến khác nhau, miễn là cảm thấy không có vấn đề gì và không làm tổn thương người khác là được.

Ngày cưới ngày càng gần kề, Tiểu Nhan ngày càng ít dành thời gian đến nhà hàng, Hàn Thanh cũng không còn chuyên tâm vào việc của công ty như trước nữa, chạy đông chạy tây mỗi ngày, nào là chuẩn bị phòng tân hôn, quà tặng, thiệp cưới gửi cho người thân và bạn bè.

Và cả Tiêu Túc cũng nhận được thiệp cưới.

Hôm Tiểu Nhan đi đưa thiệp cưới chỉ có Giang Tiểu Bạch đang ở nhà. Sau khi mở cửa, nhìn thấy một người phụ nữ đang đứng bên ngoài, Giang Tiểu Bạch có hơi bối rối hỏi “Xin hỏi cô tìm ai?”

Nhìn thấy Giang Tiểu Bạch, Tiểu Nhan cũng hơi kinh ngạc, nhìn hoàn cảnh xung quanh rồi xấu hổ nói: “Thực xin lỗi, không biết có phải tôi đi nhầm chỗ hay không?”

“Cô tìm ai vậy?”

“Tôi đang tìm Tiêu Túc.”

Giang Tiểu Bạch có chút hơi ngạc nhiên bởi cô đã sống ở đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy một cô gái đến tìm Tiêu Túc, hơn nữa cô và Tiêu Túc quen nhau không lâu, nay lại có một người phụ nữ đến tìm cậu ta…chẳng lẽ là bắt cá hai tay sao?

Tất nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của riêng Giang Tiểu Bạch, gương mặt cô vẫn giữ nguyên vẻ bình thản như lúc đầu, chỉ xoay người sang một bên: “Vậy thì cô không đi nhầm chỗ đâu, đây đúng là nhà của Tiêu Túc”

Trước đây Tiểu Nhan chưa từng đến nhà Tiêu Túc, khi cô bước vào, cô không khỏi ngạc nhiên khi trong nhà đầy những thứ đồ của phụ nữ.

Nghĩ đến quan hệ trước hệ trước kia của mình với Tiêu Túc, cô thực sự cảm thấy ngượng ngùng khi tận tay đưa thiệp mời cho anh ấy, nhưng nghĩ đến trước kia anh cũng đã giúp đỡ bản thân cô rất nhiều, vì vậy cô quyết định đích thân mang đến.

Chỉ là không ngờ khi vừa bước vào nhà…vì vậy Tiểu Nhan đang rất tò mò về cô gái tên Giang Tiểu Bạch này.

“Ngồi đi, cô muốn uống gì để tôi đi lấy”

Tiểu Nhan cười nhẹ: “Nước ấm là được rồi”

“Chỉ vậy thôi sao?” Giang Tiểu Bạch kinh ngạc nhướng mày, cuối cùng cũng gật đầu, đi vào phòng bếp rót cho Tiểu Nhan một ly nước đun sôi để nguội.

Tiểu Nhan uống vài ngụm để làm ấm cơ thể, sau đó ngẩng đầu cười với Giang Tiểu Bạch: “Cảm ơn cô”.



“Cô có chuyện gì cần tìm anh Túc sao? Mặc dù hôm nay là chủ nhật, nhưng anh ấy có việc phải ra ngoài rồi”

co-vo-danh-trao-1404-0co-vo-danh-trao-1404-1

Sau khi xác nhận rằng Tiểu Nhan không phải là món nợ tình yêu nào đó của Tiêu Túc, thái độ của Giang Tiểu Bạch đối với Tiểu Nhan cũng trở nên nhiệt tình hơn. Ngay sau đó cả hai bắt đầu nói chuyện như một cặp chị em thân thiết.

Sau khi nói chuyện khoảng mười phút, thấy thời gian cũng đã trễ, Tiểu Nhan chuẩn bị rời đi.

“Tôi còn phải gửi cho nhiều người bạn nữa nên xin phép đi trước. Hai người phải nhớ đến đấy nhé! Tôi đi trước đây.”

“Được rồi, ngày hôm đó chúng tôi nhất định sẽ đến, chào cô.”

Giang Tiểu Bạch tiễn Tiểu Nhan ra cửa, sau khi đóng cửa, cô ấy nhìn qua tấm thiệp mời rồi đặt lại lên bàn, đợi Tiêu Túc quay lại thì đưa cho anh ấy. Gởi cả nhà, có quá nhiều trang lấy của nguồn như hình về đăng, nhóm mong cả nhà chịu khó tìm nguồn hoặc vô nguồn tìm đọc để nhóm có động lực lên chương nhé! Chúc cả nhà vui khỏe!

Không bao lâu cửa lại mở ra, Giang Tiểu Bạch nhìn thấy Tiêu Túc xách túi đồ ăn vừa mua từ siêu thị về liền mỉm cười, đánh mạnh vào vai anh.

“Anh về rồi? Có mệt hay không?”

Nghe thấy thế, Tiêu Túc chỉ liếc nhìn cô một cái nói: “Không mệt.”

Giang Tiểu Bạch nhếch môi “Vừa rồi có một người bạn của anh tìm đến đưa cho anh tấm thiệp cưới này, mời anh tháng sau đến dự hôn lễ của cô ấy”

Tiêu Túc đang xách túi đi vào phòng bếp, nghe thấy thế thì dừng lại, híp mắt nhìn về phía bên này.

“Em nói gì?”

“Thiệp mời đây này!”

Giang Tiểu Bạch cầm lên lắc lắc, vẻ mặt Tiêu Túc ảm đạm đi tới, cầm lấy tấm thiệp, khuôn mặt ngay lập tức đen lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi