**********
Hứa Yến Uyển ngơ ngác ngồi ở đó, trong đầu hiện lên cảnh nhân viên phục vụ vừa rồi đổ cà phê lên người Tiểu Nhan, sau đó lại mang cô ấy rời đi, rồi tay cô ta dường như không khống chế được mà bắt đầu run lên.
Một lát sau, Hứa Yến Uyển đột nhiên đứng dậy, muốn đi về phía nhà vệ sinh.
Khi đi ngang qua Hạ Liên Cảnh, liền bị một cánh tay của anh ta chắn ngang đường đi. “Em muốn làm gì vậy?”
Hứa Yến Uyển không biết mình thật sự muốn làm gì nữa, chỉ biết rằng tay chân cô ta dường như không nghe lời mình và cô ta không thể ngồi yên ở đây được. “Hãy nghĩ cho kĩ, đó là tình địch của em. Nếu họ hạnh phúc thì em sẽ là người chịu đau khổ. Người đàn ông đó đã khiến em yêu đơn phương nhiều năm như vậy, kết hôn cũng coi như đã xong, coi trọng một người phụ nữ còn không bằng em, liệu em có cam tâm không?”
Hứa Yến Uyển mím môi nhìn về phía anh ta.
Hạ Liên Cảnh nhếch môi cười rồi nói tiếp: "Hứa Yến Uyển, đây là một cơ hội không dễ dàng có được. Nếu lần này thất bại, lần sau em sẽ rất khó để rủ cô ta ra ngoài. Em cần phải suy nghĩ cho thật kĩ đấy.”
Sau đó, Hạ Liên Cảnh nói toàn bộ sự kế hoạch của mình cho Hứa Yến Uyển, thậm chí còn mô tả quá trình này một cách chi tiết, nghe qua đầy vẻ đẫm máu, đầu óc Hứa Yến Uyển như có ong kêu, không thèm để ý tới nữa, cô ta trực tiếp hất tay Hạ Liên Cảnh ra rồi chạy về phía nhà vệ sinh.
Cô ta chạy một cách vội vàng, bước chân đầy vẻ gấp gáp, chân thành muốn đi cứu người.
Hạ Liên Cảnh nhìn theo cô ta, cho đến khi bóng dáng cô ta biến mất trong tầm mắt, anh ta mới thu ánh mắt lại, sau đó đi vòng qua bàn, ngồi ở vị trí vừa rồi của Hứa Yến Uyển ngồi, nâng ly cà phê cô ta vừa uống lên rồi nhấp một ngụm, môi anh ta chạm đúng vị trí mà cô ta đã uống trước đó, rồi khỏe môi hiện rõ một nụ cười đầy vẻ bí hiểm.
Trong nhà vệ sinh.
Sau khi Tiểu Nhan sửa sang lại quần áo xong, áo khoác cũng cởi ra đưa cho nữ nhân viên phục vụ đi sấy khô, sau đó cô ấy vào phòng vệ sinh, ai ngờ sau khi đi vệ sinh xong, cửa lại không mở được.
Tiểu Nhan ngay từ đầu còn tưởng rằng cửa bị hỏng, vì thể cố thử mở mấy lần, nhưng cửa vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, giống như từ bên ngoài đã bị người ta khóa lại.
Ý nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, Tiểu Nhan liền sững sờ cả người.
Trong lòng cô ấy dâng lên một cảm giác mông lung.
Chẳng lẽ, có người muốn hại cô sao? Nhưng kẻ đó muốn nhất có trong nhà vệ sinh để làm gì chứ?
Nghĩ tới đây, trong lòng Tiểu Nhan có chút hoảng hốt, cô ấy vội vàng sờ điện thoại di động của mình, xui xẻo là lại phát hiện lúc đi vào phòng vệ sinh, cô ấy đã đặt túi xách lên bồn rửa tay, cứ nghĩ vào một chút là có thể đi ra ngoài, nhưng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như này.
Bây giờ phải làm gì đây? Tiểu Nhan lòng như lửa đốt, chỉ có thể thử kêu cứu. “Bên ngoài có ai không? Giúp tôi với
Cô ấy hô to lên mấy câu, nhưng trong nhà tắm trống rỗng này, chỉ có một chút tiếng vang của cô ấy vọng lại, ngoài ra những âm thanh khác đều không thấy, trong lòng Tiểu Nhan cảm thấy bất lực, rồi cô ấy lùi vào trong góc dựa vào tường.
Sau đó, cô ấy ngẩng đầu lên và nhìn xung quanh.
Trên đó trống như thế, nếu thật sự không thể mở cửa ra ngoài được, thì cô ấy chỉ có thể cân nhắc việc thoát ra ngoài từ phía trên mà thôi.
Thế nhưng, vách tường đều trơn trượt như này, căn bản không có gì để bám vào cả, hơn nữa cho dù leo lên được, thì cô ấy phải leo xuống như thế nào? Nếu như là trước kia, ngã một chút cũng không sao, nhẹ thì xây xát đôi chút, còn nặng cùng lắm thì gãy xương, chỉ cần có thể thoát ra ngoài thì cũng không sao cả. Nhưng bây giờ cô ấy đang mang thai, nếu ngã xuống thì sẽ là hai mạng người rồi!
Không được, Tiểu Nhan không dám thử biện pháp này. Nhưng ngoài ra, hình như cô thật sự không còn cách nào khác, vì thế Tiểu Nhan chỉ có thể không ngừng kêu cứu.
Sau khi Hứa Yến Uyển đi vào nhà vệ sinh, vừa đúng lúc đụng phải nhân viên phục vụ đang cầm áo khoác của Tiểu Nhan, cô ta hung hăng chặn nhân viên phục vụ lại: “Cô gái vừa nãy đâu rồi?” Người phục vụ bị dáng vẻ của cô ta dọa cho hoảng sợ, chưa kịp phục hồi tinh thần, Hứa Yến Uyển lại hung hăng hỏi tiếp một câu: "Tôi hỏi cô người đó đang ở đâu?”
Người phục vụ rụt cổ sợ hãi: "Dạ, ở trong phòng vệ sinh. “Cô đã làm gì cô ấy rồi hả?” Hứa Yến Uyển vừa nói vừa nghĩ đến quá trình kinh khủng đầm máu vừa rồi mà Hạ Liên Cảnh nói, khiến cô ta bây giờ chỉ cảm thấy buồn nôn, thật sự là không dám tưởng tượng. “Tôi, tôi
Người phục vụ hoảng hốt đến nỗi không nói nên lời, Hứa Yến Uyển không thèm để ý tới cô ta nữa, trực tiếp tiến về phía phòng vệ sinh. Vừa đến gần, Hứa Yến Uyển liền nghe được giọng nói của Tiểu Nhan. “Bên ngoài có ai không? Cửa của tôi dường như bị khóa bên ngoài rồi, giúp tôi với.”
Hứa Yến Uyển bước tới một chút, nghe giọng nói này hình như mọi chuyện vẫn ổn, thế chuyện mà Hạ Liên Cảnh nói tới thì sao?
Không kịp suy nghĩ nhiều, Hứa Yến Uyển vội vàng tiến lên mở cửa, từ bên ngoài mở cửa kỳ thật rất đơn giản, nhưng từ bên trong thì không thể nào tự mở được, nếu không có người ở bên ngoài hỗ trợ, thì chỉ có thể bị mắc kẹt bên trong mà thôi.
Cạch!
Sau khi cánh cửa được mở ra, Tiểu Nhan đối mặt ngay với khuôn mặt đầy vẻ sốt ruột lo lắng của Hứa Yến Uyển. “Cô không sao chứ?" Hơi thở của Hứa Yến Uyển có chút nặng nề, hơn nữa sau khi hỏi xong ánh mắt cô ta liền không ngừng quan sát khắp người Tiểu Nhan, giống như sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó. “Tôi không sao.” Tiểu Nhan đứng dậy, có chút nghi hoặc nhìn về phía cô ta: “Sao cô lại ở đây?”
Bị hỏi như vậy, Hứa Yến Uyển mới ý thức được mình vừa rồi có chút nóng vội, giống như tự vạch trần bản thân, cô ta sửng sốt một chút rồi mới cười nói: “Tôi thấy cô đi đến nhà vệ sinh mãi không thấy quay lại, cho rằng cô tức giận lắm mới bỏ đi lâu như vậy, nên tôi nghĩ là nên đến xem thử thế nào, không ngờ vừa mới vào liền nghe thấy tiếng cô kêu cứu, sau đó tôi mới phát hiện ra là cửa đã bị khóa ngược từ bên ngoài.
Với lời giải thích này của cô ta, Tiểu Nhan cũng không nói gì, chỉ đi ra ngoài, sau đó nhìn vào cánh cửa kia: “Hay thật, làm sao mà cánh cửa đó lại tự khóa lại được thế nhỉ?"
Hứa Yến Uyển hít sâu một hơi, miễn cưỡng giải thích: “Có thể là nhân viên phục vụ không cẩn thận cũng nên”
Trong nhà tắm không khí im lặng bao trùm, Tiểu Nhan cầm túi xách của mình lên, sau đó nhìn về phía Hứa Yến Uyển. “Cám ơn cô nhé, nếu như không phải cô vì không yên tâm mà chạy tới tìm tôi, thì tôi cũng không biết sẽ bị nhốt ở chỗ này bao lâu nữa.” “Chắc là cũng không lâu đâu, lúc tôi đi tới đây có gặp phải người phục vụ đi ra, trên tay cô ta còn đang cầm áo khoác của cô mà, chờ cô ta sấy khô áo xong cũng sẽ trở lại đây, nếu phát hiện cô bị nhốt bên trong, nhất định cũng sẽ giúp cô mở cửa mà." “Dù sao, thì cũng cảm ơn cô. Thời gian không còn sớm nữa, tôi thực sự phải quay về rồi, trong cửa hàng có lẽ vẫncòn rất nhiều việc phải làm, khi nào cô có thời gian rảnh, thì đến ăn một bữa cơm nhé, tôi mời cô.
Hứa Yến Uyển đã lâu không nhận được lời mời như vậy, có chút kinh ngạc nhìn Tiểu Nhan, rồi khẽ mỉm cười: “Được, thỏa thuận thế nhé. "Được.”
Tiểu Nhan rời khỏi nhà vệ sinh, cũng không đi tìm nhân viên phục vụ lấy lại áo khoác nữa, mà trực tiếp đi thẳng về phía cửa lớn, bước đến đứng dưới ánh mặt trời, cuối cùng cô ấy mới cảm giác được một chút ấm áp.
Chân vẫn còn đang có chút run rẩy, Tiểu Nhan lấy di động ra muốn gọi điện thoại, nhưng ngón tay vẫn như chưa bình tĩnh lại được, thậm chí ngay cả điện thoại di động cũng cầm không vững.
Lúc nãy trong nhà vệ sinh, cô ấy chỉ cố tỏ ra vẻ bình tĩnh để nói chuyện với Hứa Yến Uyển mà thôi, chứ thực ra cô đã nghĩ ra rõ ràng mọi chuyện rồi.
Cánh cửa phòng vệ sinh, làm thế nào lại dễ dàng tự khóa lại như vậy được chứ? Không thể nào một nhân viên phục vụ lại có thể bất cẩn như vậy được. Điều duy nhất có thể đó là ai đó muốn nhất cô ấy lại, và người đó muốn giết cô ấy.
Tiểu Nhan nhắm mắt lại, không phải cô muốn đổ oan cho ai cả, chỉ là ngoại trừ Hứa Yến Uyển, cô ấy tạm thời không nghĩ tới được người nào khác cả.