Đó là buổi tối, sau khi Hàn Thanh tắm rửa xong thì nghe điện thoại vang lên, là âm thanh của tin nhắn.
Anh ta đang mặc áo choàng tắm, một tay cầm điện thoại di động ở trên bàn lên.
“Anh Hàn, lộ trình hai ngày của Tiểu Nhan đã được gửi đến email của anh”
Đặt điện thoại xuống, Hàn Thanh mở máy tính ra, rồi sau đó ấn vào hộp thư.
Hiện ra đầu tiên là lộ trình ngày hôm qua, cả ngày Tiểu Nhan đều ở quán mì, còn đi trung tâm siêu thị, sau đó trở về nhà.
Trông có vẻ rất bình thường, không có chỗ nào bất thường.
Lộ trình của ngày hôm nay cũng vậy, cô đi thẳng đến quán mì nhưng khi đến buổi trưa cô lại đi ra ngoài, sau đó đến quán cà phê, người mà cô gặp rõ ràng là…
Khi nhìn thấy tên của Hứa Yến Uyển, Hàn Thanh bỗng chốc nheo mắt lại.
Thời điểm anh đi làm về trời đã tối, vẻ mặt của Tiểu Nhan lộ rõ vẻ kinh hãi, mặc dù cô tự nhủ mình chỉ là gặp ác mộng, nhưng Hàn Thanh làm sao có thể tin được, dù là cơn ác mộng thì cô cũng sẽ không sợ đến mức như vậy.
Cho nên sẽ liên quan đến việc cô đã trải qua vào sáng nay, nhưng Hàn Thanh lúc đó không hỏi nhiều, bởi vì không muốn cô một lần nữa nhớ lại những chuyện khiến cô sợ hãi, sau đó cô bị phân tâm, sẽ không nhớ được chuyện sáng nay.
Nhưng Hàn Thanh vẫn chú ý đến cô. Thể xác và tinh thần của cô gái nhỏ này vẫn cần phải chăm sóc tốt.
Hứa Yến Uyển sao!
Ngón trỏ Hàn Thanh khẽ gõ lên mặt bàn, ánh mắt dần dần tối sầm lại.
Hứa Yến Uyển, rốt cuộc là cô ta muốn cái gì!
Ngày hôm sau.
Hứa Yến Uyển vẫn luôn suy nghĩ, cô ta luôn nghĩ về những gì đã xảy ra ngày hôm qua và những lời mà Hạ Liên Cảnh đã nói bên tai cô ta.
Chuyện xảy ra trong phòng vệ sinh ngày hôm qua, Tiểu Nhan lẽ ra không nên để ý, dù sao thì chuyện đã xảy ra rồi, chỉ cần trong đầu không suy nghĩ đến là đều có thể nghĩ đến cánh cửa bị người ta khóa trái, mà đúng lúc cô ta đi vào đó.
Hứa Yến Uyển nhắm mắt hít thở sâu, thật ra lúc đó cô ta cũng không nghĩ nhiều, chẳng qua những hình ảnh kia cứ hiện ra sau khi nghe những lời Hạ Liên Cảnh nói, cô ta thật sự không muốn nghĩ thêm chút nào nữa.
Bây giờ mọi chuyện đã trở thành như thế này, đúng như Hạ Liên Cảnh nói, lần này mà ra tay không thành công, thì lần sau Tiểu Nhan nhất định trong lòng sẽ có đề phòng, muốn ra tay lần nữa sẽ không dễ dàng chút nào.
Thê nhưng, cô ta thực sự muốn đẩy cô ấy vào chỗ chết sao? Bây giờ cô ấy đang mang thai, sinh mệnh đó đều vô tội, cô ấy đã đau khổ rất nhiều sau khi mất bố và mẹ, nhưng vẫn phải giữ tinh thần mạnh mẽ.
Nếu cô ấy mất đi đứa con của mình, hoặc bố mẹ cô ấy mất cô ấy, chắc chắn sẽ cảm thấy đau lòng, phải không!
Còn Hàn Thanh, anh ta như vậy mà thích cô ấy, chỉ cần cô ấy bị tổn hại một chút, thì liền như Hạ Liên Cảnh nói, anh ta nhất định sẽ đau đến thấu tim.
Kết quả như vậy có thực sự là điều cô ta mong muốn sao!
Cốc cốc…
Trong lúc Hứa Yến Uyển nghĩ đến thất thần, thì có người gõ cửa phòng làm việc của cô, Hứa Yến Uyển phục hồi lại tinh thần, đưa tay xoa xoa mặt, sau khi điều chỉnh tốt trạng thái, nhẹ nhàng nói: “Mời vào.”
Bước vào đó là trợ lý mới của cô ta.
“Cô Yến Uyển, anh Hàn Thanh tìm cô”
Nghe câu đó, Hứa Yến Uyển ngừng lại một chút, Hàn Thanh vì sao lại tới tìm cô vào lúc này!
Chẳng nhẽ có gì đó liên quan đến chuyện Tiểu Nhan ngày hôm qua!
Tiểu Nhan nói với Hàn Thanh!
Cô ấy nói với Hàn Thanh là muốn hại cô, như vậy Hàn Thanh sẽ rất chán nghét bản thân mình sao!
Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển hoảng sợ, nhanh chóng đứng dậy: “Anh ta ở đâu?”
“Anh Hàn đang đợi cô ở phòng tiếp tân”
Vừa dứt lời, Hứa Yến Uyển xông ra ngoài, chạy một mạch, đến khi đến phòng tiếp tân, cô ta mới dừng lại để điều chỉnh hô hấp, sau khi bước vào, bàn tay buông thõng sang một bên nắm chặt lại.
Nếu Tiểu Nhan thực sự nói cô ta trước mặt Hàn Thanh, thì cô ta… Cô ta có thể làm gì khác!
Đây vốn là sự thật. Ngày hôm đó cô ấy mời cô ta ra ngoài, ngoài chính mình ra thì còn có thể nghĩ đến ai!
Cho dù chuyện không phải cô ta làm, nhưng Hạ Liên Cảnh đã làm chuyện này là vì cô ta, cho nên anh ta có có mối quan hệ thân thiết với cô ta.
Cô ấy có quyền gì mà trách cô ta chứ!
Chỉ là cô ta không ngờ Hàn Thanh lại đến đòi lại công bằng sớm như vậy, hiện tại chắc anh rất chán ghét bản thân cô ta rồi đúng không!
Hứa Yến Uyển hít một hơi thật sâu và chậm rãi bước vào.
Trong phòng tiếp tân, bóng dáng cao to của Hàn Thanh đứng trước cửa sổ, đôi chân thon dài đứng thẳng, thân hình cao lớn, khí phách hiên ngang.
Đối với Hứa Yến Uyển, ngay cả phần gáy hay lưng của anh đều rất đẹp. . Truyện Nữ Phụ
Cô ta vẫn không một tiếng động mà cứ im lặng nhìn anh, trước giờ không có nhiều cơ hội gặp, chỉ có thể như bây giờ lặng yên ngắm nhìn anh, trong lòng Hứa Yến Uyển cũng thấy rất thỏa mãn rồi.
Cô đã lâu không gặp anh, có lẽ anh đã kết hôn. Không biết là ánh mắt của cô quá mãnh liệt hay sao, Hàn Thanh như ý thức được, quay đầu sang một bên.
Hứa Yến Uyển cũng đồng thời mỉm cười.
Nhưng nét mặt Hàn Thanh lại mờ nhạt, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng không chút nhiệt độ, so với ánh mắt yêu chiều của anh ta với Tiểu Nhan, Hứa Yến Uyển lại cảm thấy tim mình như nhói lên.
Trợ lý pha một tách cà phê đi vào, Hứa Yến Uyển nhận lấy, sau đó đích thân đưa cho Hàn Thanh.
“Không cần.”
Tuy nhiên, khi cà phê của cô chưa được đưa ra, Hàn Thanh đứng trước mặt cô lạnh lùng nói: “Tôi nói vài lời rồi sẽ rời đi”
Nghe câu đó, Hứa Yến Uyển cứ như vậy đứng sững tại chỗ, cà phê cầm trên tay, nhiệt độ càng nóng, sắc mặt có chút tái nhợt, bên tai ù ù, gân như không thể ngăn cản. Cuối cùng, cô ta vẫn miễn cưỡng mỉm cười.
“Được thôi, anh muốn nói cái gì”
Nói xong, cô đặt ly cà phê xuống bàn bên cạnh, rồi lại ngồi thẳng.
“Cô rốt cuộc muốn làm gì?”
Nghe tới đây, Hứa Yến Uyển cảm thấy trái tim lạnh lẽo, đúng là anh đã biết, thái độ đối anh đối với cô lạnh nhạt như vậy, anh cho rằng cô là một người phụ nữ xấu xa sao!
Nghĩ đến đây, Hứa Yến Uyển trong lòng tự giêu cười, nhưng trên mặt lại không chút nào biểu hiện ra.
“Ý của anh là gì? Anh có thể diễn đạt rõ ràng hơn được không?”
“Hứa Yến Uyển” Hàn Thanh nghiêm túc nhìn cô chằm chằm rồi gọi đây đủ họ tên của cô ta.
“Tôi sẵn lòng chống lưng giúp nhà họ Hứa của cô. Việc đó hoàn toàn tùy thuộc vào thể diện của chú Hứa và thím Hứa. Nếu cô không phải là con gái của chú Hứa, tôi sẽ không đứng đây và nói chuyện với cô đâu.”
Không ngờ anh sẽ nói thẳng như vậy, Hứa Yến Uyển sắc mặt tái nhợt, bộ dáng cũng hoảng sợ.
“Tôi có thể chống lưng giúp nhà họ Hứa. Sau khi chống lưng nhà họ Hứa xong, tôi và cô không còn bất kì quan hệ gì nữa. Tôi hy vọng trong khoảng thời gian này, cô sẽ không quấy rầy vợ sắp cưới của tôi”
Hứa Yến Uyển nghe đến đây có chút oán hận, căn môi dưới hỏi: “Cô ấy nói với anh cái gì? Cô ấy nói với anh là tôi định giết cô ấy sao? Anh nguyện ý nghe tôi giải thích sao? Chuyện ngày hôm qua căn bản là không phải…
Tuy nhiên, cô chưa kịp nói hết lời thì Hàn Thanh đã cắt ngang lời cô.
“Không cần phải giải thích.”
Hứa Yến Uyển không thể tin được nhìn anh: “Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ anh không tin chút nào vào con người của tôi sao? Hiện tại anh cho rằng tôi ra tay với, hại cô ấy đúng không? Anh coi em là con người như vậy sao?”
“Gô là ai? Không quan trọng.” Hàn Thanh vẫn tuyệt cự tuyệt nói, hoặc có lẽ đây là phong cách nói chuyện của anh, lạnh lùng dứt khoát.