CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Giang Tiểu Bạch nghĩ Tiêu Túc sẽ tự mình mở cửa. Dù sao, anh ta không phải có chìa khóa sao!

Ai biết rằng sau khi cô đuổi anh ra ngoài, bên ngoài nhanh chóng yên tĩnh, đợi hơn mười phút đồng hồ vẫn không có phản hồi. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, anh chàng này thật sự ngoan ngoãn ngủ dưới sàn như vậy!

Hai phút sau, Giang Tiểu Bạch nhón chân mở cửa phòng, khẽ thò đầu nhìn ra ngoài, không có Tiêu Túc ở cửa, vì vậy cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, sau đó nhìn thấy Tiêu Túc đang ngủ trên ghế sô pha.

Anh có vẻ rất buồn ngủ, nằm xuống liền ngủ thiếp đi, hai tay ôm lấy nhau, chăn bông chỉ đắp có một nửa.

Nhìn thấy anh như vậy, Giang Tiểu Bạch đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng. Cái chăn cô đưa cho anh vừa rồi là chăn bông xuân thu, nhưng đang là mùa đông, cô tưởng anh sẽ kháng nghị, không ngờ anh vừa nằm xuống liên ngủ mất.

Giang Tiểu Bạch ngồi xổm xuống bên cạnh Tiêu Túc, lặng lẽ nhìn đôi lông mày của anh.

Là gần đây tăng ca quá mệt sao? Cho nên mới buồn ngủ như vậy, buồn ngủ đến mức chuyện gì cũng không muốn nghĩ tới, hoặc là vì hôn lễ của cô gái kia đang tới gần, anh ấy mới cố ý tăng ca làm việc nhiều để thôi miên bản thân, như vậy buổi tối mới mệt đến mức này, không còn sức để suy nghĩ đến chuyện gì khác.

Nghĩ đến đây, trong lòng Giang Tiểu Bạch nâng lên một cỗ chua xót, đồng thời cảm thấy trong lòng cực kỳ đau đớn, cực kỳ khó chịu.

Cô chậm rãi đưa tay ra, cố gắng chạm vào lông mày của Tiêu Túc, chỉ là khi ngón tay cô vừa chạm vào, Tiêu Túc liền mở mắt ra.

“Em muốn làm gì?”

Anh ta đột nhiên mở mắt ra, Giang Tiểu Bạch sửng sốt, nhất cử nhất động đều bị kẹt tại chỗ: “Anh, anh không phải ngủ rồi sao? Sao đột nhiên lại tỉnh?”

Tiêu Túc nháy mắt tỉnh táo lại, như thể vừa rồi anh ngủ chỉ là ảo giác của cô.

“Em cứ tiếp tục lăn qua lăn lại thế này, tối nay hai chúng ta đừng ngủ nữa thì hơn.”

Nghe xong, Giang Tiểu Bạch bĩu môi: “Anh trách em sao? Em không phải đã giải thích với anh rồi, em lúc đó không phải là cố ý đá anh, em là đang nằm mơ, em không cẩn thận thôi mà”

“Vậy bây giờ thì sao?” Tiêu Túc hỏi ngược lại, chậm rãi nắm lấy ngón tay cô: “Em lại muốn làm gì?”

Mặc dù trên người anh đã phủ một tấm chăn mỏng xuân thu nhưng nhiệt độ trên người anh vẫn rất cao, nhưng bị Giang Tiểu Bạch cô lật qua lật lại, tay của anh đã có chút lạnh.

Giang Tiểu Bạch nhìn anh nắm lấy ngón tay của mình, mím môi nói: “Sau khi đuổi anh ra ngoài thì thấy thương xót anh thôi, em còn có thể làm gì chứ? Lẽ nào em còn hại anh không bằng?”

Tổn hại Tiêu Túc là việc cô chưa bao giờ nghĩ tới, chỉ là Tiểu Bạch luôn là một người lập dị, suy nghĩ cổ quái thì nhiều không đếm xuể, ai biết được giây tiếp theo cô sẽ bày ra trò gì chứ!

“Thương xót anh hả? Vậy cho anh về ngủ nhé?”



“Anh thật sự ngủ được sao?”

“Buồn ngủ lắm”

“Buồn ngủ? Anh đây là dáng vẻ buồn ngủ đấy à? Mỗi lần nhìn em anh đều tỉnh táo như vậy, em thấy anh căn bản là giả bộ buồn ngủ, trong lòng đang nghĩ đến người đó”

Thật ra nếu không phải Giang Tiểu Bạch nhắc tới, Tiêu Túc thật sự không nghĩ tới. Cô ấy sắp kết hôn, gần đây anh bận rộn công việc, tuy anh thích cô ấy, nhưng nhiều chuyện dù đau buồn thế nào cũng không thể thay đổi được kết cục.

Đã thích nhiều năm như vậy, không phải nói quên là có thể quên được.

Anh bất lực nhìn cô: “Nếu em đã biết rồi, còn nói ra làm gì?”

Quả nhiên là như thế, Giang Tiểu Bạch nhìn anh chính miệng thừa nhận, tức khắc nở một nụ cười lạnh.

“Em nói ra, coi như nhắc nhở anh”

“Cái gì mà em nhắc nhở anh? Cho dù là em nhắc nhở anh, cũng là nhắc anh đừng có mà nghĩ tới cô ta nữa, người ta ngày mai kết hôn rồi, đến lúc đó sẽ là vợ người khác, em là nhắc anh nên chết tâm mới đúng, ai kêu anh đi nhớ cô ta chứ?”

Nói tới nói lui, Giang Tiểu Bạch có chút tức giận, cảm xúc kích động không kiềm chế được, ngã ngồi xuống sàn.

“Bỏ đi, anh thấy tối nay xem ra là không ngủ được rồi.”

Nhìn cô ngồi dưới sàn, Tiêu Túc cũng không còn tâm trạng lên giường ngủ nữa, anh ngồi xổm xuống sàn: “Đứng lên đi”

Giang Tiểu Bạch không nhúc nhích.

“Sàn nhà lạnh lắm, ngồi trên sàn sẽ bị cảm lạnh”

“Cảm lạnh thì cảm lạnh, dù sao anh cũng không thèm quan tâm em.”

“Ai nói anh không quan tâm em?”

“Em mặc kệ, anh chính là không quan tâm “

em,á…

Cô còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị Tiêu Túc bế lên đặt ở trên sô pha, chăn bông mỏng cũng được anh đắp lên người, sau đó Tiêu Túc ngồi xuống bên cạnh cô.

“Nói chuyện đi?”



“Có chuyện gì để nói chứ?” Giang Tiểu Bạch cuộn chăn bông lên. Mặc dù giọng điệu chê bai anh, nhưng tiềm thức lại muốn dựa vào anh, lúng túng nói: “Anh không lạnh sao? Chăn bông chia cho anh một nửa đó?”

Nghe vậy, Tiêu Túc nhìn cô một lúc, mới mở chăn bông và đi vào. Hai người dùng chung một chiếc chăn bông.

Nhiệt độ trên người Tiêu Túc rất cao, ôm ấp một chút đã rất ấm áp, Giang Tiểu Bạch dựa vào vai anh.

“Nói đi, anh muốn nói gì với em? Có phải là nói về suy nghĩ trong lòng không?”

“Lúc đầu em nói với anh, là muốn thử qua lại đúng không?”

Nghe anh nói tới chuyện này, trong lòng Giang Tiểu Bạch hồi hộp, cảnh giác nhìn anh, lẽ nào anh cảm thấy mình làm loạn làm anh thấy phiền? Anh có ý kiến, muốn chia tay với mình!

Cô không nói chuyện, mắt vẫn luôn dán chặt nhìn anh.

“Khoảng thời gian gần đây, anh cũng đang học cách làm một người bạn trai, nhưng là gần đây công việc trong công ty quá nhiều, cho nên có thể bận quá mới bỏ bê em một chút, còn về suy nghĩ trong lòng anh, em hẳn cũng hiểu rõ, anh sẽ không nói dối, cũng không giấu nổi em. Nếu em đồng ý anh có thể luôn luôn chịu trách nhiệm, còn nếu em cảm thấy ở bên anh chịu nhiều ủy khuất, vậy thì…”

“Anh có ý gì!” Lời nói phía sau của anh còn chưa nói hết, Giang Tiểu Bạch cả người đều không thoải mái: “Đây mới có bao lâu chứ, em mới làm loạn có chút xíu, anh liền muốn chia tay với em?”

Nghe xong, Tiêu Túc cau mày: “Anh không có nói chia tay.”

“Anh không nói? Vậy vừa nãy anh nói vậy là có ý gì? Sao em lại nghe ra, anh là muốn chia tay với em?”

“Không phải chia tay, anh là ý nếu em cảm thấy ủy khuất, thì anh cũng không muốn tiếp tục đối đãi với em như thế này nữa”

Giang Tiểu Bạch trực tiếp công kích anh: “Em thấy ủy khuất, anh không phải nên thấy áy náy, sau đó đối tốt với em hơn sao, đây mới là hướng đi đúng chứ? Anh nghe xem anh nói toàn lời quỷ quái gì đâu?”

Bị cô nói như vậy, Tiêu Túc mới nhận ra hình như cô nói cũng đúng!

Làm theo biện pháp của cô có vẻ tốt hơn, thế nên anh nghiêm túc gật đầu: “Nếu em đã nói như Vậy, vậy sau này anh sẽ làm theo.”

Giang Tiểu Bạch nhìn bộ dạng anh nghiêm túc như vậy, trong lòng mới thả lỏng một chút: “Coi như anh thức thời”

Quả nhiên đàn ông vẫn là nên dạy dỗ, bạn không dạy anh ta, anh ta sẽ chỉ biết làm theo suy nghĩ thẳng nam của minh mà xử lý, cô thời gian này cũng coi như dạy cho Tiêu Túc không ít, nếu để người đàn ông mà cô vất vả đào tạo ra chạy mất, vậy chẳng phải là lợi cho người phụ nữ khác Sao.

Cô mới không ngốc như vậy đâu.

“Nói xong rồi? Vậy bây giờ có thể ngủ rồi chứ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi