CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Làm thế nào lại xảy ra hỏa hoạn như thế chứ?”

“Đúng rồi, con thoát ra được, sao ba con còn chưa ra ngoài? Hay ông ấy vẫn còn đang cố lấy thứ gì đó sao? Đừng lo lắng, có lẽ ba của bạn sẽ sớm ra ngoài thôi!”

Có người muốn xem vết thương trên tay Hàn Thanh, nhưng Hàn Thanh nhỏ vẫn giấu tay sau lưng, không ngừng nói với bọn họ: “Con cầu xin mọi người, các chú các dì ơi, ba con bị ngất xỉu rồi, ông ấy không thoát ra được, cầu xin mọi người mau giúp ông ấy với ạI”

Nghe thấy ông ấy đã ngất xỉu, mấy người lớn đều ý thức được tình hình nghiêm trọng hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, vốn nhìn thấy một đứa nhỏ có thể chạy ra khỏi đám cháy như thế, nên bọn họ nghĩ một người đàn ông to khỏe như ba Hàn Thanh chắc chắn cũng có thể tự thoát ra được, chỉ là không nghĩ tới chuyện ông ấy lại bị ngất xỉu trong đó.

Có mấy người lập tức đứng dậy và đi về phía bên đó.

Tuy nhiên, khi mới bước đến gần cửa, một số người lại chần chừ, họ không dám bước tới.

“Cái này, lửa lớn như vậy, nếu tiến vào liệu còn có thể thoát ra được không đây?” Một câu nói cất lên khiến những người khác cũng bắt đầu do dự.

“Ừ, đám cháy này lớn quá, nếu anh xông vào chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Hay là chúng ta dập lửa trước?”

“Hàn Thanh, cháu cứ đứng nguyên ở đó đi nhé, còn lại để cho các chú và các dì lo, được không?”

Hàn Thanh tuy còn nhỏ nhưng cũng nhìn ra sự do dự của bọn họ, tuy rằng đã đứng ngay ở trước cửa, nhưng không có ai dám đi vào, ba Hàn Thanh ở bên trong vẫn đang phải chịu đựng sự đau đớn dày vò.

Anh phản ứng nhanh chóng, xoay người định chạy vào trong, nhưng lại bị người lớn đứng gần đó giữ chặt lại: “Này, sao cháu lại không chịu nghe lời thế, lửa lớn như vậy không vào được đâu, để bị phỏng thì làm sao đây. Cố đợi ở đây đi, cháu không vào được nữa đâu”

“Ba, ba còn ở trong mà!”Hàn Thanh nhỏ khó khăn vùng vây để chạy lại vào trong, nhưng người lớn cứ kéo lại, với sức lực lúc đó của cậu thật sự không thể thoát ra được.

“Ba ơi! Ba ơi!” Hàn Thanh nhỏ không ngừng hét lên, có lẽ là bởi vì tiếng kêu khóc của anh quá thảm thiết và đáng thương, nên người lớn ở bên cạnh cũng có chút không chịu nổi.

“Hay là, chúng ta hãy cứ đi vào xem thế nào đi. Ngay cả một đứa trẻ con còn vừa mới thoát được ra ngoài đó thôi.”

“Đúng vậy, một đứa trẻ còn không biết sợ như thế. Thì chúng ta là người lớn, sẽ thật đáng chê trách nếu chúng ta lại sợ hãi”

“Đi thôi, Hàn Thanh à, cháu ở đây đợi các chú nhé. Mọi người ngay bây giờ sẽ xông vào và giải cứu ba cháu”

Một số người đàn ông đã xắn tay áo và sẵn sàng xông vào. Nhưng đúng lúc này, đội cứu hỏa đã xông đến và bao vây khu vực xảy ra hỏa hoạn.

Và sau đó bắt đầu di tản những người xung quanh.



Nhìn thấy những người đó vây quanh nhà mình, Hàn Thanh nhỏ lo lắng muốn chạy tới, gọi ba.

Một chú lính cứu hỏa ngồi xổm xuống và ôm chầm lấy anh.

“Cháu trai nhỏ à, bên trong có đám cháy rất lớn. Cháu không được chạy vào đâu, nếu không sẽ bị thương đấy”

Nói xong, chú lính cứu hỏa chú ý đến đôi tay bỏng rộp đầy máu của Hàn Thanh: “Tại sao cháu lại bị thương như thế này?”

“Bai Bal”

Hàn Thanh nhỏ vẫn muốn chạy vào bên trong, chú lính cứu hỏa liền ý thức được cậu bé nói cái gì, sắc mặt trở nên sững sờ: “Ý của cháu là, ba cháu vẫn còn ở bên trong sao?”

“Chú ơi, có thể cứu ba cháu không? Cháu cảm ơn chú nhiều lắm!”

Là một người lính cứu hỏa, đối với yêu cầu này tất nhiên là không thể từ chối, anh ta ngay lập tức nghiêm túc nói: “Được rồi, chú sẽ đi vào để cứu ba của cháu, nhưng cháu phải hứa với chú, không được chạy lung tung, cháu hiểu không?”

Hàn Thanh nhỏ gật đầu: “Cháu cám ơn chú, chú nhất định phải cứu ba cháu ra ngoài đấy.”

Người lính cứu hỏa xác định chắc chắn rằng anh sẽ không chạy lung tung, rồi mới đứng dậy và thảo luận với một số đồng đội của mình, sau đó một số người đã đi vào để cứu người.

Hàn Thanh nhỏ đứng sang một bên, anh cố gắng đứng ở nơi gần đám cháy nhất có thể mà vấn an toàn, anh muốn đứng ở đây đợi ba đi ra, ba anh đã dặn anh thoát ra ngoài trước để tìm người đến cứu ông ấy, và anh đã làm được rồi! Ba chắc chắn sẽ được cứu an toàn!

Đúng lúc này, mẹ Hàn Thanh mua bánh ngọt đã quay trở về, trong tay bà ấy còn mang theo hộp bánh ngọt, từ xa thì nhìn thấy khói lửa bên này đã xông lên ngút trời, trong lòng nghi ngờ liền bước nhanh về phía đó, sau khi nhìn thấy ngọn lửa bốc lên từ nhà mình, đầu óc như có bom nổ một tiếng, quay cuồng suy sụp.

Sau đó, bà ấy không thèm quan tâm đến cái gì nữa, trực tiếp lao tới đó.

Phụt…

Phía trước có ngọn lửa đang xông tới, Hàn Thanh đã ngửi thấy được mùi khét, đồng tử đột nhiên co rút lại, lúc này cơ thể vốn đang bất động nhanh chóng tránh sang một bên.

Hơi thở trở nên gấp gáp, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, không khí và nhiệt độ xung quanh tăng lên. Trước mặt lúc thì toàn là lửa, lúc thì hình ảnh một số người hiện ra, lúc thì như có bóng tối vô tận bao trùm.

Dường như bên tai nghe thấy có ai đó đang không ngừng la hét, nhưng có lúc lại như không thể nghe thấy gì.

Sau khi Hàn Thanh mở được cửa, suy nghĩ đầu tiên của anh là phải xông vào cứu Tiểu Nhan, anh không thể để Tiểu Nhan bị chôn vùi trong biển lửa được, càng không thể khiến cô ấy gặp nguy hiểm.



Vì vậy, anh ấy chạy vào cho đến khi anh đứng sững lại ở đó, và khung cảnh của quá khứ lại tiếp tục hiện ra trước mắt anh.

Những ký ức đó giống như một kẻ ăn thịt linh hồn, gặm nhấm trí nhớ và tâm hồn, chân tay như bất động không thể nhúc nhích, nhưng chỉ cần nghĩ về cô gái nhỏ của mình vẫn đang bất lực chờ cứu trong biển lửa, giống như khi còn nhỏ, khi đối mặt với việc mất ba, Hàn Thanh liền biết, mình phải vượt qua cửa ải này.

Khói đen dày đặc cuồn cuộn, Hàn Thanh bịt miệng mũi lại, ánh mắt tìm kiếm bóng dáng Tiểu Nhan từng góc trong phòng.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Mẹ Hàn Thanh vội vàng chạy tới, hét to: “Đây là nhà tôi mà, sao lại bốc cháy như này? Chồng ơi, Hàn Thanh ơi!”

Nói xong, mẹ Hàn Thanh liền sốt ruột muốn chạy vào trong, nhưng mới chạy được vài bước đã bị người khác ngăn lại.

“Gô ơi, bên trong đang có hỏa hoạn rất lớn, cô không thể đi vào được đâu.”

“Tại sao không cho tôi vào chứ? Đây là nhà tôi, hãy để tôi vào!”

Mẹ Hàn Thanh bình thường là một người phụ nữ ôn nhu hiền hòa, lại vô cùng đạo lý, nhưng ở thời khắc sinh tử này, bà ấy dường như lập tức mất đi lý trí.

“Thưa cô, chúng tôi rất hiểu tâm trạng của cô, nhưng bây giờ nơi này đã bị lửa bao vây, xin cô hãy bình tĩnh một chút, chúng tôi có những người chuyên nghiệp đã đi vào trong hỗ trợ cứu hộ rồi, cô hãy đứng yên bên cạnh để chờ được không?”

Mẹ Hàn Thanh dường như còn muốn nói thêm gì đó, nhưng một thanh âm nhỏ lại vang lên ở phía dưới.

“Mẹ ơi.”

Mẹ Hàn Thanh cúi đầu, liền thấy Hàn Thanh nhỏ đứng ở bên chân bà ấy, bà ấy sững sờ một lúc, sau đó nhìn thấy bàn tay phồng rộp rướm máu của Hàn Thanh nhỏ, nước mắt bà ấy lập tức tuôn rơi.

“Hàn Thanh, đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tay con lại bị thương như vậy?”

Bà ấy ôm chầm lấy Hàn Thanh nhỏ, muốn kéo tay anh ra để kiểm tra, nhưng lại không dám nắm lấy, sợ mình sau khi đụng vào sẽ khiến Hàn Thanh nhỏ đau đớn.

“Mẹ ơi” Hàn Thanh khóe mắt đỏ lên, nhưng vẫn anh nín thở lấy một hơi nói: “Ba vẫn còn ở bên trong, nhưng một chú lính cứu hỏa đã cho mấy người khác vào cứu ba rồi. Mẹ ơi, ba sẽ không sao, đúng không ạ?”

Nghe thế, mẹ Hàn Thanh lập tức trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía ngọn lửa đang bùng cháy dữ dội phía sau, cơ thể bắt đầu run lên.

“Đúng rồi, chắc chắn sẽ không sao!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi