“Hừ!” Giang Tiểu Bạch lập tức khinh bỉ anh một câu: “Ai thèm tiền của anh, tự mình Giang Tiểu Bạch em cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền đấy?
Được thôi, anh đã hào phóng như thế, vậy đến lúc đó em sẽ thêm nhiều của hồi môn một chút, em sẽ không lấy không của anhl”
Mặc dù kết hôn, nhưng cũng không thể chỉ một người chỉ tiền được, điều này Giang Tiểu Bạch hiểu rất rõ.
Mà sau khi Tiêu Túc nghe được lại nhíu mày, đáng tiếc Giang Tiểu Bạch đã mặc kệ anh, chỉ kéo anh vào trong cửa hàng: “Trước tiên chúng ta nói suy nghĩ của mình ra, sau đó hợp thành một chiếc, anh cảm thấy thế này được không?”
“Được”
Hai người tốn khoảng ba tiếng mới xong việc. Lúc bọn họ rời đi, Giang Tiểu Bạch mới để ý cửa hàng người ta đã sắp đóng cửa, mà bọn họ lại làm trễ giờ tan ca của người ta hơn nửa tiếng.
Nhưng nhãn hiệu lớn chính là nhãn hiệu lớn, dù cho làm trễ giờ người ta tan ca, thì thái độ phục vụ của bọn họ rất tốt như cũ.
Giang Tiểu Bạch cảm thấy vô cùng đói, ôm cánh tay Tiêu Túc nũng nịu: “Thời tiết lạnh quá, chúng ta đi ăn lẩu đi: “Được.’ Tiêu Túc cũng không nghĩ tốn nhiều thời gian như thế, đối với đàn ông mà nói, mua đồ coi trọng nhất là vừa mắt.
Nhưng phụ nữ thì khác. Hơn nữa theo Tiểu Bạch chọn lựa, Tiêu Túc mới phát hiện rất nhiều thứ cần phải có kiến thức.
Mặc dù đêm hôm khuya khoắt, nhưng người ăn lẩu cũng không ít. May mà Tiêu Túc và Tiểu Bạch tới sớm, có được vị trí cuối cùng.
Đợi hai người bọn họ ngồi xuống, mấy người ở phía sau đều phải xếp hàng.
Lúc chờ thêm thức ăn, đột nhiên Giang Tiểu Bạch nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay mình, dưới ánh đèn phát ra tia sáng chói lóa. Cô lắc ngón tay trước mặt Tiêu Túc: “Chiếc nhẫn này lúc trước anh mua bao nhiêu tiền, nếu không chúng ta trả lại đi?”
Nghe vậy, Tiêu Túc ngẩn người một chút, giống như không nghĩ tới có thể như thế. Tiêu Túc ngạc nhiên một lát mới nói: ‘Đồ đưa cho em rồi, sao có thể lấy lại được? Trừ khi em không cần anh mới làm như thế”
Không cần anh sao?
Nghe thấy điềm xấu, Giang Tiểu Bạch nhanh chóng che chiếc nhãn lại, dáng vẻ như bảo bối: “Vậy thì được rồi, không trả được thì em giữ nó lại, mãi mãi cũng không trả cho anh”
Nói xong, Giang Tiểu Bạch còn chọc ngón tay của Tiêu Túc.
“Ừm, em nói với anh, quyết định này một khi đã chọn thì không thể đổi ý. Sau khi định ra hôn sự, cho dù anh không cần em, anh cũng không thoát khỏi em được.”
Những lời này cô muốn cố ý khích anh, cô muốn để Tiêu Túc biết kết hôn không phải trò đùa, đây là chuyện cả đời.
Mới đầu Tiêu Túc còn yên lặng, qua vài giây, anh cầm ngón tay Giang Tiểu Bạch đã chọt anh: “Chỉ cần em không bỏ mặc anh, cả đời này Tiêu Túc sẽ không phản bội em”
Anh hiếm khi hứa hẹn, nhưng nếu đã hứa hẹn thì đời này nhất định phải làm được.
Bầu không khí giữa bọn họ rất tốt, nếu không phải đang ở tiệm lẩu, Giang Tiểu Bạch thật sự muốn nhào tới hôn anh.
Nhưng mà lúc này, nhân viên phục vụ đã bắt đầu bưng thức ăn lên, cắt ngang bầu không khí giữa Tiểu Bạch và Tiêu Túc.
Giang Tiểu Bạch đành phải rụt tay về, chờ nồi lẩu sôi, hai người bắt đầu ăn bữa tối.
Trong quá trình ăn, Giang Tiểu Bạch cảm thấy lẩu của tiệm này không tệ lắm. Hơn nữa nước lẩu cũng không kém so với cô nấu.
Tiêu Túc phụ trách nhúng thức ăn, còn gắp thức ăn cho Giang Tiểu Bạch, trong bữa ăn vô cùng chăm sóc cho cô.
Giang Tiểu Bạch rảnh rỗi không có việc gì làm nên hỏi anh.
“Chúng ta cứ quyết định như thế, khi nào nói cho người lớn biết?”
“Lúc nào cũng được, xem ý của em thôi.”
Có lẽ vì hai người nói chuyện cưới gả, cho nên Giang Tiểu Bạch cảm giác khác hẳn, cũng không hỏi anh, dứt khoát tự mình làm chủ.
“Vậy ngày mai thức dậy chúng ta sẽ nói?”
“Ừm”
Tâm trạng Giang Tiểu Bạch vô cùng vui vẻ, một lòng nghĩ chiếc nhẫn kết hôn kia sẽ có hình dáng thế nào.
Nhưng mà buổi tối Tiểu Bạch mất ngủ. Nửa đêm cô cứ lăn qua lăn lại, khiến cho Tiêu Túc ở cạnh cô cũng không ngủ, nhưng mà Tiêu Túc tương đối yên tĩnh, Tiểu Bạch lại xoay người qua lại.
Đến một lúc sau, Tiêu Túc chặn tay chân cô đang làm loạn.
“Sao thế?”
Giang Tiểu Bạch lắc đầu: “Không có gì, em vui quá thôi. Hơn nữa bụng không thoải mái”
“Bụng khó chịu à?” Tiêu Túc mấp máy môi mỏng, tay mò xuống phía dưới đặt lên bụng cô: “Có phải bà dì sắp tới rồi?”
Lúc hỏi chuyện này, trong bóng tối mặt Tiêu Túc hơi đỏ lên. Mặc dù quan hệ của hai người đã rất thân mật, nhưng có một số việc còn riêng tư hơn.
Giang Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, đúng là bà dì của mình sắp đến.
Nhưng cô chưa từng đau đớn như thế.
“Anh rót cho em ly nước nóng nhé?”
“Được”
Sau đó Giang Tiểu Bạch uống một chút nước nóng rồi ngủ, kết quả đến nửa đêm bụng lại vô cùng đau đớn.
Đau đến nỗi khiến cho Giang Tiểu Bạch đang ngủ phải tỉnh lại, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
Tiêu Túc ôm cô ngủ có thể cảm nhận được mồ hôi lạnh của cô, cuối cùng Giang Tiểu Bạch vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, cả người đều mệt mỏi, hai chân mềm nhữn.
Tiêu Túc lấy áo khoác của mình khoác lên người cô, sau đó bế cô lên: “Đi bệnh viện nhé.”
Giang Tiểu Bạch không còn sức để nói chuyện và phản kháng, cả người yếu ớt đến mức không mở nổi mắt, cứ híp mắt dựa vào ngực Tiêu Túc.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra một chút, phát hiện Giang Tiểu Bạch ăn đồ không sạch sẽ, ngộ độc thức ăn, nên truyền nước cho cô.
Trong lúc truyền nước, Giang Tiểu Bạch nằm trên giường bệnh, cả người đắp kín chăn mền.
Sau khi truyên xong một chai nước, Giang Tiểu Bạch mới lại sức. Cô mở to mắt nhìn Tiêu Túc canh giữ ở bên giường, đôi môi vẫn tái nhợt: “Bây giờ có phải em rất xấu hay không?”
Tiêu Túc dừng lại, đưa tay phủ lên chiếc trán trơn bóng của Giang Tiểu Bạch: “Em nghĩ gì thế? Nhắm mắt lại ngủ đi, anh ở đây trông chừng”“
Giang Tiểu Bạch không nghe theo lời anh mà nhắm mắt lại, trái lại nhìn chằm chằm Tiêu Túc.
“Vì sao chúng ta ăn cùng một chỗ, em trúng độc mà anh không bị?”
Tiêu Túc suy nghĩ, trả lời: ‘Có thể anh bách độc bất xâm?”
Nghe nói thế, Giang Tiểu Bạch bĩu môi: “Mệt mỏi quá, buổi tối vừa mới cầu hôn thì đã xảy ra chuyện thế này.
Anh nói có phải ông trời trừng phạt em không? Có phải coi bói chính xác, thật ra chúng ta không thích hợp?”
giường, đôi môi vẫn tái nhợt: “Bây giờ có phải em rất xấu hay không?”
Tiêu Túc dừng lại, đưa tay phủ lên chiếc trán trơn bóng của Giang Tiểu Bạch: “Em nghĩ gì thế? Nhắm mắt lại ngủ đi, anh ở đây trông chừng”“
Giang Tiểu Bạch không nghe theo lời anh mà nhắm mắt lại, trái lại nhìn chằm chằm Tiêu Túc.
“Vì sao chúng ta ăn cùng một chỗ, em trúng độc mà anh không bị?”
Tiêu Túc suy nghĩ, trả lời: ‘Có thể anh bách độc bất xâm?”
Nghe nói thế, Giang Tiểu Bạch bĩu môi: “Mệt mỏi quá, buổi tối vừa mới cầu hôn thì đã xảy ra chuyện thế này.
Anh nói có phải ông trời trừng phạt em không? Có phải coi bói chính xác, thật ra chúng ta không thích hợp?”