CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Lúc tất cả mọi người nhìn sang Giang Tiểu Bạch nóng nảy đến mức muốn đào một cái lỗ để chui vào.

Chuyên gia trang điểm xông tới: “Nào, để tôi tô son lại cho cô”

A, cô không muốn nói chuyện.

Sau đó đi vào trong hậu trường để chuẩn bị, Tiểu Nhan dẫn theo Hàn Thanh tới chúc phúc cô, Giang Tiểu Bạch lôi kéo cô ấy nói chuyện một lúc.

Đợi sau khi họ rời đi Hứa Nghệ Phỉ dựa vào trên người Giang Tiểu Bạch u oán nói: “Người đàn ông vừa rồi nhìn rất đẹp trai, đáng tiếc anh ấy đã là chồng của người khác”

Nghe vậy Giang Tiểu Bạch hơi sửng sốt: “Cậu nói chồng của Tiểu Nhan sao?”

“Nếu không thì ai chứ? Chẳng lẽ chồng của cậu sao?”

“Mẹ kiếp!” Giang Tiểu Bạch nghe xong những lời này thì cảm thấy không hài lòng, lập tức nói chuyện giúp Tiêu Túc: “Chồng mình kém anh ấy chỗ nào chứ? Chồng mình đẹp gấp trăm lần anh ấy! Không! Gấp mười nghìn lần”

Hứa Nghệ Phỉ cười ha ha: “Sau này cậu có thể viết bản thảo dựa vào kiểu đàn ông kia, nói không chừng còn có thể bán được rất chạy”

“Ha ha” Giang Tiểu Bạch cũng cười giễu: “Cậu đừng tưởng rằng cậu là biên tập của tớ thì tớ sẽ không làm gì được cậu, nếu như cậu còn ghét bỏ chồng tớ như vậy thì lần sau mình sẽ viết nam chính ác bá cường hào đấy”

“Được rồi, bây giờ nam chính ác bá cường hào đang rất phổ biến nên hãy viết một cuốn đi?”

Giang Tiểu Bạch từ chối nói chuyện với cô tal Đám cưới được tiến hành rất thuận lợi, đợi đến khi đám cưới kết thúc Giang Tiểu Bạch đã mệt đến nỗi không muốn nhúc nhích, nhưng mà hôm nay vẫn có một chuyện làm cho cô vui mừng đó là Tiêu Túc uống tất cả rượu thay cô.

Bởi vì Tiêu Túc biết Tiểu Bạch vừa uống rượu thì sẽ nổi điên, hôm nay lại là một ngày quan trọng như vậy cho nên Tiêu Túc quyết định không thể để cho Giang Tiểu Bạch nổi điên, thế là anh uống rượu thay Giang Tiểu Bạch.

Nhưng anh uống rượu thay Giang Tiểu Bạch kết quả càng nhiều người mời rượu hơn, có lẽ là muốn cố ý muốn làm ầm ï với Tiêu Túc, uống đến nỗi cuối cùng bước chân của Tiêu Túc cũng trở nên loạng choạng.

Nhưng mà chỉ cần đám cưới còn chưa kết thúc thì anh vẫn còn phải tiếp tục uống với mọi người.

Hai phù dâu thì ở bên cạnh Giang Tiểu Bạch.

“Nói thật chồng của cậu uống nhiều như vậy thì tối nay anh có thể trải qua đêm tân hôn với cậu không?”

Lời nói tràn đầy nghĩa đen này đến từ Hứa Nghệ Phỉ biên tập của cô.

Phương Đường Đường ở bên cạnh cười vô cùng gian xảo: “Không được, vậy để Tiểu Bạch tự mình làm thôi”

Nghe vậy Giang Tiểu Bạch không nhịn được trợn tròn mắt nhìn hai người: “Đừng nói lung tung, hai người về trước đi, mình cũng mệt mỏi rồi nên muốn nghỉ ngơi”



Buổi sáng cô đã thức dậy từ rất sớm rồi bị dày vò cho đến bây giờ nên thực sự rất mệt mỏi.

Nhìn thấy vẻ mệt mỏi ở trên mặt cô người bạn không tiếp tục trêu ghẹo cô nữa mà rời đi trước, Giang Tiểu Bạch đợi họ rời đi rồi cũng không quan tâm tới phong tục trực tiếp ngã xuống giường ngủ.

Sau đó cô đã thay áo cưới cho nên bây giờ cô đang mặc áo cưới ở trên người.

Lúc ngủ vô cùng không thoải mái.

Nhưng Giang Tiểu Bạch rất mệt mỏi cho nên vừa nhắm mắt đã lập tức ngủ mất.

Không biết ngủ bao lâu hình như cô nghe thấy tiếng có người mở cửa rồi có tiếng bước chân đi về phía giường của cô, sau đó vị trí ở bên người lún xuống, mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, mùi vị nặng đến nỗi không thể bỏ qua được nên Giang Tiểu Bạch mở to mắt đã nhìn thấy Tiêu Túc nằm ở bên cạnh.

Anh nhắm mắt lại, mặt và lỗ tai đều đỏ, lúc này biểu cảm hình như hơi đau đớn.

Giang Tiểu Bạch lập tức tỉnh dậy.

Cô xoay người ngồi xuống kiểm tra mới phát hiện Tiêu Túc vẫn luôn nhắm mắt, dáng vẻ còn rất đau đớn.

Có phải là do uống quá nhiều rượu không?

Giang Tiểu Bạch đưa tay võ mặt của anh: “Anh tỉnh dậy đi”

Không biết đập mấy lần rốt cuộc Tiêu Túc cũng mở mắt, nhưng vừa mở mắt đã làm cho Giang Tiểu Bạch giật mình la lên, bởi vì trong ánh mắt của anh tràn đầy tia máu.

“Tại sao có thể như vậy chứ?”

Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, Tiêu Túc miễn cưỡng nhếch khóe môi: “Không sao, anh chỉ uống hơi nhiều thôi, nghỉ ngơi một lát là được”

Vốn dĩ Giang Tiểu Bạch đang rất buồn ngủ, khi nhìn thấy anh như vậy thì làm sao còn có thể ngủ được chứ, vì vậy cô đứng dậy đi nấu canh giải rượu cho anh, sau đó cầm khăn mặt lau trán, miệng mũi cho anh.

Lúc này Tiêu Túc cảm thấy thật khó chịu, cảm giác uống say và uống quá nhiều hoàn toàn không giống nhau, cả người ngoại trừ đau đầu ngay cả cơ thể cũng vô cùng nặng nề, khó chịu đến nỗi không muốn cử động.

Một khi cử động thì dạ dày sẽ có cảm giác dời sông lấp biển.

Sau khi Giang Tiểu Bạch lau cho anh thì nói khẽ: “Em đi xem thử canh giải rượu đã được chưa, anh đợi một lát”

Tiêu Túc ngước mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn mặc áo cưới vẫn chưa thay quần áo, cho nên chạy sẽ không tiện chỉ có thể dùng hai tay để giữ áo cưới.



Một lát sau tiếng bước chân lại một lần nữa vang lên, Tiêu Túc lại mở mắt đã nhìn thấy một tay của cô đang bưng bát, một tay giữ váy vụng về đi tới phía mình.

Cô nhóc này.

“Nào, em nấu canh giải rượu cho anh nên anh uống một bát đi để ủ ấm dạ dày.”

Tiêu Túc ngồi dậy bưng canh giải rượu uống xong thì trong dạ dày vẫn cảm thấy khó chịu như cũ nhưng mà đã đỡ hơn trước một chút, lúc Giang Tiểu Bạch muốn rời đi thì Tiêu Túc nắm chặt cổ tay của cô không cho cô rời đi.

“Đừng đi, nằm với anh đi”

“A” Giang Tiểu Bạch nằm xuống bên cạnh anh, nháy mắt nhìn anh: “Anh đã uống bao nhiêu vậy chứ?”

Nghe vậy Tiêu Túc chỉ có thể cười gượng ở trong lòng, những người này rót rượu cho anh thật sự là không có mức độ, một người hai ly nhìn có vẻ như không có bao nhiêu nhưng mà một khi gia tăng số lượng thì anh thật sự là không chống đỡ được.

“Biết vậy em sẽ không để anh uống rượu thay em”

“Em nói những lời ngốc nghếch gì vậy? Anh không uống rượu thay em chẳng lẽ lại đứng nhìn em nổi điên ở trong đám cưới sao?”

Giang Tiểu Bạch đưa tay nhéo anh không hài lòng nói: “Nổi điên mới tốt, nếu như em nổi điên thì những người kia sẽ không dám mời rượu, em nổi điên sẽ không khó chịu nhưng bây giờ anh lại rất khó chịu”

Tiêu Túc đưa tay ôm cô vào trong lông ngực của mình, giọng nói khàn khàn: “Cũng may không khó chịu lắm”

Mặc dù anh nói không khó chịu thế nhưng là từ lúc anh đi vào vẫn luôn nằm ở đây hoàn toàn không có động tác khác, ngoại trừ kéo cô tới gần.

Tiêu Túc như vậy làm cho Giang Tiểu Bạch cảm thấy hơi buồn bực, cảm thấy có lẽ tối nay sẽ không có đêm tân hôn.

Cô buồn bực vỗ mạnh vào miệng, mặc dù cô cũng không quá mong đợi vào đêm tân hôn nhưng cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ không có, cho nên Giang Tiểu Bạch vẫn cảm thấy hơi thất vọng.

Nhưng mà thất vọng thì vẫn thất vọng, Tiêu Túc khó chịu thành như vậy nên cô cũng sẽ không có ý kiến gì.

Hai người cứ nằm yên lặng như vậy, so với ban ngày ồn ào náo nhiệt thì đêm tân hôn lại vô cùng yên tĩnh, nhất là Tiêu Túc nằm ở bên cạnh nên Giang Tiểu Bạch có thể nghe rõ tiếng tim đập của anh.

Bên trong phòng dán một chữ Hỉ lớn với ánh đèn âm u.

Nằm một lúc thì cơn buồn ngủ của Giang Tiểu Bạch lại nổi lên, ngay khi cô sắp ngủ thì tay của Tiêu Túc đột nhiên đưa tới.

Cơn buồn ngủ của Giang Tiểu Bạch lập tức biến mất, cô ngước mắt nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”

Đôi mắt của Tiêu Túc vừa đen vừa nặng trĩu, hiển nhiên khác với lúc trước, mặc dù giọng nói của anh khàn khàn nhưng lại trở nên rõ ràng: “Đêm nay là đêm tân hôn nên không thể để cho vợ của anh thất vọng”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi