“Xin lỗi, trước kia chỉ có hai mẹ con sống chung một chỗ, cho nên con ỷ lại mẹ còn nhiều hơn ba. Chuyện ngày hôm nay mẹ cam đoan sau này sẽ không xảy ra nữa, sau này có làm chuyện gì, chỉ cần liên quan đến Diệc Thù thì chắc chắn mẹ và ba nhất định sẽ hỏi ý kiến của con trước được không?”
Hàn Diệc Thù không ngờ rằng Hàn Mộc Tử sẽ nói với mình những chuyện này, thật ra cậu bé chỉ giận dỗi mà thôi, không giận thật, chỉ là hơi ghen vặt.
Dù sao từ nhỏ cậu đã đi với mẹ, sau này ba tới đã hoàn toàn cướp mẹ đi, thời gian mẹ ở với cậu bé căn bản đã không được bao nhiêu, hiện tại còn muốn tìm người đến chiếm thời gian của cậu.
Nên làm cho Hàn Diệc Thù cảm thấy ba muốn đuổi cậu ra xa khỏi mẹ.
Mà hết lần này tới lần khác, lúc này Hàn Mộc Tử lại còn nói chuyện thay cho người ba đáng ghét của cậu!
Cho nên Hàn Diệc Thù lập tức nổi cơn ghen.
Thấy cậu không nói chuyện, Hàn Mộc Tử ôm cậu vào trong ngực của mình.
“Trước kia không phải con thích nhất là gối lên chân của mẹ ngủ à?
Buổi tối hôm nay mẹ cho con gối lên chân mẹ, kể chuyện cho con nghe, nhìn con ngủ đuộc không?”
Trước kia vào lúc Hàn Diệc Thù hai ba tuổi thì quả thật là thích gối lên chân Hàn Mộc Tử ngủ, có đôi khi còn gối lên bụng của cô ngủ, nhưng bây giờ cậu trưởng thành, chân dài người cũng cao, cân nặng cũng tăng lên không ít, nếu nằm lên đùi Hàn Mộc Tử lúc ngủ, chẳng mấy chốc chân của cô sẽ đau và tê.
Nghĩ tới đây, Hàn Diệc Thù liền lắc đầu: ‘Không cần đâu mẹ”
“Sao thế? Con đang suy nghĩ cho mẹ, sợ làm tê chân mẹ hả?” Hàn Mộc Tử bóp nhẹ cái mũi của cậu: “Con còn nhỏ lắm, thật sự cho mình đã là người lớn rồi hả?”
“Mẹ, bây giờ con nặng hơn trước nhiều”
Hàn Mộc Tử bất đắc dĩ: ‘Con nặng được bao nhiêu? Nặng hơn nữa cũng là trẻ con, mẹ đỡ được, nằm xuống đi”
Thế là cuối cùng Hàn Diệc Thù vẫn nằm ở trên đùi Hàn Mộc Tử, cô nhẹ nhàng võ về đầu cậu bé. Căn phòng yên tĩnh lại, hai mẹ con cứ lắng lặng nằm cùng với nhau, thời gian dường như lập tức trở nên tươi đẹp.
“Mẹ, tối hôm nay mẹ tìm con hẳn không chỉ để nói mấy chuyện này đúng không?”
Cũng không biết đã qua bao lâu, Hàn Diệc Thù đột nhiên mở miệng hỏi.
Nghe nói thế, Hàn Mộc Tử khẽ giật mình, sau đó thở dài một hơi thật sâu, cô sớm biết con của mình rất thông minh, nhưng không ngờ rằng đến suy nghĩ của cậu bé cũng sâu xa đến thế.
“Ừm, quả thật là mẹ còn có chuyện khác muốn nói với con, liên quan tới những lời con nói với mẹ vào tối qua”
Ánh sáng trong mắt Hàn Diệc Thù trở nên ảm đạm, sau đó cậu bé nghe thấy Hàn Mộc Tử nói: “Mặc dù bây giờ nói với con những chuyện này hơi tàn nhẫn, nhưng mẹ cảm thấy con đã rất biết suy nghĩ. Cho nên dù có nói với con những chuyện dễ nghe hẳn con cũng sẽ khó chịu, nếu thế thì không bằng mẹ nghiêm túc phổ cập khoa học cho con một chút, con cảm thấy sao?”
“Mẹ muốn nói gì thì cứ nói đi: Hàn Diệc Thù trở mình, đưa lưng về phía Hàn Mộc Tử: “Dù sao Hàn Diệc Thù cũng không dám nói gì: Thằng bé này…
Nhìn Hàn Diệc Thù như vậy, Hàn Mộc Tử luôn có cảm giác mình là một người mẹ già, mà con của mình đã trưởng thành cao lớn.
Cô đưa tay đụng đụng vào gáy của cậu bé: “Con quay lại đi, nghe mẹ nói chuyện đàng hoàng: Hàn Diệc Thù không quay người, giọng vẫn buồn buồn như cũ.
“Dù sao thế này cũng nghe được ma.
Trông dáng vẻ của cậu bé thì hẳn sẽ không quay lại, Hàn Mộc Tử cũng không bắt buộc cậu làm gì, đành phải sắp xếp lại lời nói một chút rồi mới nói với cậu bé.
“Liên quan tới câu hỏi con hỏi lúc chiều, con hỏi có phải ba quan trọng hơn con không.”
Nghe đến đó, cơ bắp toàn thân Hàn Diệc Thù rõ ràng căng cứng cả lên, rất chờ mong đáp án nhưng lại sợ phải nghe thấy đáp án mình không muốn.
Nhưng tốc độ nói chuyện của Hàn Mộc Tử rất nhanh, căn bản không cho cậu bé thời gian dư để phản ứng lại.
“Hiện tại mẹ có thể khẳng định với con là đúng thế”
Nghe đến đó, ánh sáng trong mắt Hàn Diệc Thù hoàn toàn biến mất, yên lặng không nói gì.
“Mẹ biết con không vui, nhưng mẹ vẫn phải nói rõ ràng với con chuyện này. Tại sao ba con lại quan trọng hơn con, đó là bởi vì anh ấy là người mà mẹ muốn sống cùng hết cả đời này. Trong tương lai mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí năm sáu mươi năm, đến khi bố mẹ già rồi chết cũng sẽ ở chung với nhau. Mà con…”
Nói đến đây, Hàn Diệc Thù bỗng nhiên từ trên đùi cô xoay người ngồi dậy, vô cùng sốt ruột giải thích nói: “Mẹ, chỉ cần mẹ đồng ý, Hàn Diệc Thù cũng có thể luôn ở bên cạnh mẹ”
“Con nói cái gì ngốc nghếch thế?”
Hàn Mộc Tử ôm mặt Hàn Diệc Thù, nghiêm túc nhìn cậu bé chằm chằm: “Bây giờ còn nhỏ, nhưng chờ sau khi con lớn lên sẽ cùng ba mẹ đi gặp người mình thích, sau đó kết hôn với cô ấy, sinh con, đến lúc đó con sẽ xây dựng một gia đình mới cho mình. Cho nên con nói xem ba con quan trọng hay con quan trọng?”
Nghe đến đó, dù Hàn Diệc Thù như đã biết rõ được điều gì đó nhưng cậu bé vẫn còn hơi buồn bực.
Bởi vì bây giờ cậu còn nhỏ, cho nên căn bản không hề cân nhắc sau này mình phải làm gì, cậu chỉ muốn mãi mãi ở bên cạnh, nhưng mà sau khi lớn lên rồi thì sao?
“Nhưng đối với ba và mẹ mà nói, con và Giá Nhỏ lại quan trọng nhất, bởi vì các con đều do mẹ sinh ra, con hiểu chưa?”
Hàn Diệc Thù không trả lời, nhưng rõ ràng vẻ khó chịu trên mặt đã biến mất rất nhiều, có thể thấy được lời nói của Hàn Mộc Tử đã thuyết phục được cậu bé.
“Mẹ biết con rất thông minh, cho nên đồng ý nói cho con biết những chuyện này.’ Hàn Diệc Thù đột nhiên đưa tay ôm chặt lấy Hàn Mộc Tử, nhắm mắt lại, giọng nghèn nghẹt: “Dù có như thế nào, con vẫn sẽ yêu mẹ nhất: “?” Hàn Mộc Tử buồn cười hỏi cậu: ‘Sau này còn quan trọng hơn mẹ con à?”
Hàn Mộc Tử thật sự muốn nhìn thử dáng vẻ bị mất mặt sau này của Hàn Diệc Thù, không biết phải chờ mất bao lâu đây, chắc là phải chờ tầm mười năm? Chờ đến khi cậu bé tìm ra được người mình thích, nếu ba mẹ của cô gái này không đồng ý, liệu cậu còn đặt mẹ mình ở vị trí thứ nhất không?
Dù là thế nào, Hàn Mộc Tử cũng không ngại. Bởi vì cô biết mình sẽ không can thiệp quá sâu vào tình cảm của trẻ con, cô chỉ cần chỉ dẫn con mình có được tam quan chính xác, để cậu bé khỏe mạnh trưởng thành là được.
Còn chuyện sau khi cậu bé trưởng thành, chỉ cần không vi phạm đạo đức thì làm gì cũng được.
Luôn phải tự đi con đường của mình.
Cuối cùng, Hàn Diệc Thù vẫn bảo Hàn Mộc Tử về phòng của cô đi, lý do là vì cậu đã trưởng thành, có thể tự ngủ một mình, sau này sẽ không gối lên chân của mẹ ngủ nữa.
Hàn Mộc Tử sợ cậu bé còn đang hờn dõi, cho nên ban đầu không muốn đi lămls.
Mãi đến khi Hàn Diệc Thù nghiêm túc kêu cô một tiếng mẹ, nghiêm trang nói: ‘Lời mẹ nói với con lúc tối con đã hiểu hết rồi. Hàn Diệc Thù cảm thấy mẹ nói rất đúng, ba mới là người ở bên cạnh mẹ cả đời, cho nên ba quan trọng hơn Hàn Diệc Thù, nhưng Hàn Diệc Thù và Giá Nhỏ vẫn là người quan trọng nhất trong lòng ba mẹ, Hàn Diệc Thù hiểu rồi à”“
Trong lúc đó, bỗng nhiên Hàn Mộc Tử cảm thấy Hàn Diệc Thù đã cao lớn hơn không ít.