Cho dù cậu bé thông minh đến thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là một đứa trẻ.
Hơn nữa, còn là một đứa trẻ từng thiếu tình thương của ba, nên có địch ý với mình cũng là điều bình thường.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Dạ Mạc Thâm cũng dịu dàng hơn một chút, nói Av,”
với cậu bé: “Lại đây.
Đậu Nhỏ ngồi xổm không nhúc nhích, Dạ Mạc Thâm thở dài, ngồi xổm xuống trước mặt cậu: “Lại đây, ba ôm „ con: Câu nói này rất mềm mại, cũng đi thẳng vào lòng Đậu Nhỏ.
Thật ra cậu bé chỉ muốn giày vò Dạ Mạc Thâm một chút, khiến anh phải đau lòng vì cậu mà thôi, thế nhưng không ngờ rằng anh sẽ nói ra một câu như thế.
Cho nên, ngay lập tức, Đậu Nhỏ lại cảm thấy không chịu nổi, cái mũi chua XÓI.
Đầu mũi ê ẩm, Đậu Nhỏ hơi ảo não, vì sao chỉ vì một câu như vậy của ba mà mình đã như thế này rồi? Mình là nam tử hán cơ mà, cứ khóc nhè như thế này mất mặt lắm đó?
Nghĩ tới đây, Đậu Nhỏ lại cúi đầu xuống.
Nhưng dáng vẻ lúc nãy của cậu đã bị Dạ Mạc Thâm nhìn thấy.
Dạ Mạc Thâm cũng không ngờ rằng cậu bé lại khóc chỉ vì một câu nói như vậy của mình, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt lấy.
Anh đưa tay, nắm lấy cánh tay của Đậu Nhỏ, kéo cậu dậy, rồi bế bổng cậu lên.
Mặc dù dáng người Đậu Nhỏ cũng khá cao, cao đến mức bây giờ Hàn Mộc Tử muốn ôm cậu cũng không ôm nổi, thế nhưng đối với Dạ Mạc Thâm mà nói, muốn bế cậu bé lên cũng là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Cho nên khi Đậu Nhỏ bị Dạ Mạc Thâm bế lên ôm vào lòng xong, Đậu Nhỏ lập tức thay đổi sắc mặt.
“Ba thối, ba đáng ghét, ba mau thả con ra! Đậu Nhỏ không muốn bị ba ôm!
Thả con xuống!”
Chỗ này ở ngay trước cổng trường học, lát nữa mọi người tới, ba cứ ôm cậu như thế này mà lát nữa bị người khác thấy thì phải làm sao đây?
Đậu Nhỏ không muốn các bạn trong trường sẽ có ấn tượng rằng mình là một đứa trẻ còn cần ba mẹ phải âu yếm dỗ dành.
Thế là cậu cứ giấy dụa không ngừng, thế nhưng sức lực của Dạ Mạc Thâm rất lớn, cậu bé giấy dụa quá kịch liệt, khiến Dạ Mạc Thâm cũng bực mình, dứt khoát vỗ một cái lên mông của cậu.
“Ầm ï cái gì hả? Ba là ông già nhà con đấy, bị ông già nhà mình ôm một cái thì làm sao?”
Đậu Nhỏ bị anh vỗ mông một cái, lập tức ngừng giãy dụa, cơ thể cứng ngắc lại thành một tư thế, khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên.
“Thôi đi, mất mặt lắm!”
“Mất mặt? Làm sao mà mất mặt?”
Dạ Mạc Thâm thờ ơ nói: “Con mới bao nhiêu tuổi hả? Mới cao một chút thế này, bị ông già này ôm mà đã thấy mất mặt à?”
Mặc dù Đậu Nhỏ không vùng vẫy nữa, nhưng gương mặt vẫn hồng hồng.
Nhìn cậu bé tức đến mức sưng cả mặt lên, Dạ Mạc Thâm chẹp miệng một cái, thở dài để cậu xuống, rồi ngồi xổm xuống trước mặt cậu nói: “Vậy chúng ta nói chuyện như thế này được không?”
Đậu Nhỏ vẫn không nói câu nào.
“Chuyện lúc trước ba không đúng.
Ba chưa từng có mặt trong quá khứ của con và mẹ, lại còn cưỡng ép chiếm mất mẹ của con, cũng là ba không đúng. Bây giờ ba biết sai rồi, con có thể tha thứ cho ba không?”
Lúc nói những lời này, Dạ Mạc Thâm vốn cho rằng mình sẽ rất khó nói ra được, thậm chí là không thể nói ra lời.
Thế nhưng khi anh nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Đậu Nhỏ, anh mới hiểu được, anh là một người ba rồi.
Đậu Nhỏ và Giá Nhỏ đều là cục cưng của Hàn Mộc Tử nhà anh, là món quà đáng quý nhất mà ông trời ban cho bọn họ.
“Con và Giá Nhỏ cùng với mẹ con đều là bảo bối quý giá nhất của ba, bất kể là có chuyện gì xảy ra, ba chắc chắn vẫn coi trọng con. Đêm hôm qua ba và mẹ con đã thương lượng với nhau, sau này lấy việc nuôi dạy con và Giá Nhỏ là quan trọng nhất, chờ cả hai đứa trưởng thành”
Đậu Nhỏ chớp mắt mấy cái: “Thật sao? Sau này ba sẽ không ngăn con gần gũi với mẹ nữa?”
“Ừm” Dạ Mạc Thâm nhịn đau đồng ý: “Sẽ không, con còn nhỏ, muốn gần mẹ thì cứ gần mẹ đi. Đương nhiên, con cũng có thể gần ba nữa. Sau này nếu con muốn ngày nào cũng đến công ty với ba cũng được.
“Thật?” Đậu Nhỏ chớp mắt mấy cái, vẻ mặt ngây thơ hỏi: “Vậy ba có thể bổ nhiệm con vào một vị trí nào đó trong công ty không?”
Nghe vậy, vẻ mặt Dạ Mạc Thâm có chút biến hóa.
“Chức vị? Con còn nhỏ như thế có thể làm gì được?”
Dạ Mạc Thâm không đồng ý với yêu cầu của cậu bé: “Huống hồ, con còn đang phải đi học, không có thời gian để tới công ty”
“Ba đáng ghét. Cho nên mới nói, vừa nãy ba nói vậy chỉ để lừa gạt trẻ con mà thôi, con không muốn gần gũi với ba, chỉ chơi với mẹ thôi, để một mình Đậu Nhỏ này cũng tự sống được.”
Thực ra Dạ Mạc Thâm biết rất rõ đứa trẻ trước mặt mình đáng sợ thế nào, nhưng lúc này nhìn dáng vẻ của cậu bé vẫn khiến cho anh phải mềm lòng, chỉ có thể dỗ dành cậu: “Được được, cho con một chức vụ, nhưng con không được làm loạn”
“Ba thật là hẹp hòi. Nếu như là ông ngoại thì giao cả công ty lại cho con ông cũng không có ý kiến gì”
“Ông ngoại của con không có người mà ông cần phải nuôi, còn ba con phải kiếm tiền nuôi mẹ con, cùng với con và Giá Nhỏ, giống nhau thế nào được?”
“Hừ”
Sau đó hai ba con đàm phán thành công, Dạ Mạc Thâm cho Đậu Nhỏ một chức vụ trong công ty, nhưng chỉ có cái danh chứ không có thực quyền, cộng thêm việc tháng nào cũng sẽ cho Giá Nhỏ tiền tiêu vặt, cuộc thương lượng của hai ba con mới coi như xong.
Mà từ đó về sau, Đậu Nhỏ mất mộ tuần liền không nhìn thấy Đường Viên Viên. Mặc dù cậu bé cảm thấy cô bé kia đáng yêu, chỉ có điều người ta không muốn đến, thì cậu cũng không có ý định đi tìm.
Đến tận một tuân sau, bà Đường thật sự không thể chịu nổi sự mè nheo của con gái mình nữa, mặt dày mày dạn tìm tới cửa, nói là lần trước sau khi Đường Viên Viên về nhà, vẫn luôn đòi mẹ cho đến tìm anh trai kia chơi cùng, ngày nào cũng khóc đòi âm.
Hàn Mộc Tử nghe thấy vậy quả thực là dở khóc dở cười.
“Bà Đường, sau này cứ để Đường Viên Viên đến đây chơi đi, có rảnh thì bà cứ đưa con bé tới, không sao cả đâu. Tôi ở nhà cả ngày chơi với mỗi Giá Nhỏ thôi cũng buồn”
Thực ra cô đang nghĩ muốn đi làm, bây giờ Giá Nhỏ đã một tuổi rồi, không giống như hồi bé cần phải chú ý mọi lúc, vả lại Giá Nhỏ cũng vẫn luôn rất ngoan ngoãn.
Lúc buồn ngủ cô bé sẽ ngoan ngoãn đi ngủ, khi tỉnh rồi thì sẽ nằm ở đó nghịch ngón tay, nhìn nóc nhà, dù sao thì cũng chẳng ồn ào làm loạn.
Ngoại trừ khi cô bé lỡ đi vệ sinh ra quần, cảm thấy không được thoải mái thì sẽ khóc, sau đó Hàn Mộc Tử thay cho cô bé quần mới, cảm giác thoải mái hơn rồi, cô bé sẽ ngoan ngoãn trở lại.
Tóm lại, theo như Hàn Mộc Tử nói thì là, mặc dù mới chỉ lớn bằng ngần đấy thôi, nhưng Giá Nhỏ rất thích sạch sẽ, đó là một điều tốt.
Chỉ có điều, Dạ Mạc Thâm không muốn để Hàn Mộc Tử đến công ty, anh muốn cô ở nhà làm một bà chủ quán xuyến việc nhà thôi.
Chẳng qua là chức vị bà chủ này căn bản cũng chẳng cần phải làm gì cả, vì người làm của biệt thự Hải Giang nhiều không đếm xuể, mỗi ngày bọn họ đều dọn dẹp sạch sẽ cả căn biệt thự, không có chút bụi nào, đến giờ cơm cũng chuẩn bị cơm canh một cách nhanh chóng, bà chủ chẳng cần phải nhúng tay vào việc gì cả.
Cho nên đôi khi cô cảm thấy rất nhàm chán, nếu như Đường Viên Viên có thể tới đây chơi, thì căn nhà này sẽ náo nhiệt hơn một chút.
Mà bà Đường thì lại cảm thấy không ổn lắm, bởi vì hai nhà chênh lệch với nhau quá nhiều, cô ấy sợ rằng mình thường xuyên đưa con gái tới chơi sẽ khiến cho người khác cảm thấy rằng cô ấy đang thấy người sang bắt quàng làm họ.
“Bà Dạ, như vậy thì không ổn lắm, Viên Viên cứ tới đây nhiều quá chắc chắn sẽ quấy rầy cô, chính tôi là người dẫn con gái tới đây, mà tôi cảm thấy như vậy không ổn, cho nên…”
Trong lòng Hàn Mộc Tử sáng như gương, cho dù bà Đường không nói, nhưng cô cũng biết bà Đường đang lo lắng chuyện gì, thế là cô nhẹ nhàng cười: “Thật ra cô không cần lo lắng quá, nhà họ Dạ chúng tôi không có quan niệm đó, bọn trẻ con cũng ngây thơ trong sáng, con bé chỉ đơn thuần là thích chơi với Đậu Nhỏ thôi mà”