CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Chương 1514: Đặt tên cho song bào thai

“Được rồi” Tiểu Nhan gật gật đầu: “Chúng con cũng đã thương lượng xong, đứa nhỏ thì để ba mẹ chăm sóc, còn có liên quan đến chuyện đặt tên cho đứa nhỏ, đến bây giờ bọn con cũng chưa nghĩ ra tên rất hay, Hàn Thanh có ý tứ muốn hỏi ý kiến ba mẹ một chút”

“Đặt tên?” La Tuệ Mỹ cùng cha Chu liếc mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn về phía Hàn Thanh.

“Chuyện đặt tên này vẫn nên giao cho chính con đi” Cha Chu trầm giọng nói: “Dù sao đặt tên cho bọn trẻ cũng theo chúng hết cả cuộc đời, có thể coi đây là một chuyện quan trọng, hai người vợ chồng chúng ta có thể giúp các con chăm sóc đứa nhỏ nhưng lại không thể đặt tên cho chúng”

“Ba, con không phải có ý này, chúng còn chỉ muốn mời ba cùng mẹ thương lượng một chút.”

La Tuệ Mỹ lập tức nói tiếp: “Con, đứa nhỏ này làm sao lại nghe không hiểu như vậy? Làm sao không suy nghĩ chính tên của con lại thành như vậy?

Còn không phải bởi vì mẹ và ba của con không biết cách chọn tên sao? Lúc ấy chỉ tùy tiện lấy một cái, nếu như con để chúng ta đặt tên cho hai bọn trẻ, khẳng định cũng chỉ có tên kiểu tiều này tiều kia thôi”

Nghe vậy, khóe miệng của Tiểu Nhan không nhịn được co quắp một chút.

Ngược lại lúc này, cha Chu lúng túng ngăn cản La Tuệ Mỹ.

“Đừng nói giống như hai vợ chồng chúng ta không có học thức như vậy, về tên gọi, vẫn là hai vợ chồng các con tự đặt đi”

Thật ra làm sao học thức của cha Chu có thể kém được? Năm đó ông ấy có thể tốt nghiệp đàng hoàng ở đại học danh tiếng, chỉ do tâm tư của ông ấy căn bản không để ở văn Chương, đương nhiên đặt tên cũng là các loại đơn giản.

Dù sao đối với ông ấy mà nói, tên gọi cũng chỉ là một cái danh hiệu.

Con gái ông muốn lấy như thế nào thì lấy, nhưng bây giờ hai đứa cháu trai thì không giống vậy, đây chính là đứa trẻ của con gái với Hàn Thanh, vẫn nên để hai người bọn họ tự đặt đi.

Tiểu Nhan còn muốn nói tiếp nhưng lại bị Hàn Thanh kéo tay.

“Nếu ba mẹ đã nói như vậy, thì con sẽ tự mình đặt tên”

Trong đêm khuya thanh văng, Tiểu Nhan nép mình trong ngực của chồng, vừa lôi kéo áo anh vừa hỏi: “Anh đã nghĩ lấy tên nào cho hai cậu con trai nhỏ chưa?”

“Chuyện đặt tên cứ giao cho em Av,.”

vậy.

“Hả?” Tiểu Nhan nghe xong, lập tức nổi lên nghi ngờ, rõ ràng lúc ăn cơm, ý của Hàn Thanh là anh sẽ tự đặt tên mà, làm sao lúc này lại là cô ấy lấy?

“Đứa nhỏ cũng là em vượt qua bao nhiêu khó khăn, gian khổ mới sinh ra, đương nhiên em cũng là người đặt tên thích hợp nhất, em muốn gọi bọn chún là gì đều có thể”

Hàn Thanh nhéo nhéo cái mũi của cô ấy.

Đây là một ngày yên bình nhất của hai người sau khi sinh bé con.

Trước kia khi hai đứa nhỏ còn ngủ chung phòng với bọn họ, lúc hai người nói chuyện đều phải cố tình hạ giọng xuống, sợ đánh thức một trong hai bọn chúng.

Bây giừo hai đứa bé đều không ở trong phòng, cho nên lúc hại người nói chuyện căn bản cũng không cần cố gặng hạ giọng xuống, mà bốn phía lại yên lặng, chỉ có hai người bọn họ.

Loại cảm giác này cũng đã lâu thật sự khiến cho người ta rất hoài niệm.

Tiểu Nhan trong chăn đá đá chân Hàn Thanh, nhỏ giọng: “Anh cũng không sợ em sẽ lấy loạn sao, đến lúc đó lại lấy cho đứa trẻ nhà họ Hàn các người cái tên không dễ nghe thì sao?”

“Không dễ nghe thì không dễ nghe, ai bảo bọn chúng là con của chúng ta chứ?”

Tiểu Nhan nháy mắt, thật sự muốn ngay tại chỗ.

Khi cô ấy còn đang trầm tư suy nghĩ tên gọi, thì Hàn Thanh cũng không nói gì làm phá hư suy nghĩ của cô ấy, lúc đầu Hàn Thanh còn nghĩ sẽ lấy được hai cái tên cào buổi tối hôm nay.

Không nghĩ tới mấy phút đã trôi qua, trong ngực ngược lại truyền đến tiếng hít thở đều đều kéo dài của cô gái nhỏ.

Hàn Thanh cúi đầu nhìn lướt qua phía dưới, quả nhiên, Tiểu Nhan đã ngủ, lcus cô ấy ngủ hai tay còn níu lấy cổ áo của anh ta, không có cái dáng vẻ cảm giác an toàn nào.

Ai, lúc nghĩ tên cô ấy cũng có thể nghĩ đến ngủ, đến cùng cô ấy có nghiêm túc suy nghĩ không, hay vẫn là không có nghiêm túc sũy nghĩ?

Nhưng mà chuyện đặt tên cũng không thể trong nhất thời vội vã, từ từ rồi sẽ chọn được, Hàn Thanh kéo chăn mầền lên đắp kín cho cô ấy, sau đó kéo ấy vào trong ngực của mình, nhắm mắt đi ngủ.

Đợi đến ngày thứ hai khi Hàn Thanh tỉnh ngủ, Tiểu Nhan đã ghé vào bên cạnh còn đang chăm chú nhìn anh ta.

Nhìn thấy anh ta đã mở mắt, cô ấy lập tức không kịp chờ đợi mở miệng nói: “Em đã nghĩ ra tên rồi, hai đứa nhỏ của chúng ta một đứa sẽ gọi là Dạng Sâm, đứa khác sẽ gọi là Tử Hi, anh cảm thấy thế nào?”

Dạng Sâm cùng Tử Hi?

Nghe còn có vẻ khá ổn.

“Tên này có hàm nghĩa đặc biệt gì sao?” Hàn Thanh đã chấp nhận hai cái tên này, anh ta cũng thuận miệng hỏi một câu.

Dù sao anh ta cũng nghĩ rằng nếu muốn lấy hai cái tên này thì cũng phải có nguyên nhân đặt biệt gì đó.

Nào biết được sắc mặt của cô gái nhỏ có một chút thay đổi, đôi môi cong lên nói: “Nếu như em nói, em chẳng qua chỉ cảm thấy hai cái tên này nghe rất thuận miệng, cho nên mới lấy nó,anh có thể cảm thấy em quá nông cạn hay không?”

Nghe cô ấy nói vậy, môi mỏng của Hàn Thanh có chút cong lên.

“Sẽ không, anh đã nói để cho em đặt, em muốn lấy tên nào thì lấy tên đấy, Dạng Sâm cùng Tử Hi, nghe cũng rất êm tai”

“Vậy anh đồng ý rồi sao?”

“Đúng vậy, Hàn Dạng Sâm, Hàn Tử Hi, nghe cũng không tệ lắm”

“Được, cuối cũng đã xác nhận được tên gọi, đến lúc đó em sẽ đi nói cho ba mẹ”

Về sau Tiểu Nhan nói hai cái tên cho hai vợ chồng nhà họ Chu, sau khi vợ chồng nhà họ nghe thấy đều không có ý kiến gì, thế là cứ quyết tịnh lấy tên như vậy.

Khi Hàn Thanh đi giúp hai đứa bé làm hộ khẩu, anh ta nhìn thấy bên trên hộ khẩu nhà họ Hàn, sau khi lật tên của anh ta ra chính là Tiểu Nhan, sau đó chính là hai đứa bé.

Trong lòng giống như tràn ngập những cảm xúc ấm áp, trái tim cũng trở nên rạo rực.

Về sau anh ta cũng không phải là một người cô đơn nữa, ngoại trừ em gái ra, anh ta đã có gia đình của mình, có ba người nhà thân nhất.

Sau khi đã xác định được tên gọi, Tiểu Nhan bình thường hay chơi với bọn chúng sẽ gọi tên lên.

Đứa lớn gọi là Hàn Dạng Sâm, Tiểu Nhan đã gọi đứa nhỏ là Dạng Sâm còn đứa nhỏ tên Hàn Tử Hi, cô ấy cũng trực tiếp gọi là Tử Hi.

Cả ngày cô cứ ở nơi đó hô hào Dạng Sâm với Tử Hi.

Chờ sau khi bên này ổn định lại, Tiểu Nhan nghĩ đến ngày đó Tiêu Túc đưa cô ấy đến bệnh viện.

Lúc ấy mọi chuyện quá mức đột ngột, lúc ấy cô ấy cũng không kịp nói với Tiêu Túc câu nào, chờ đến bây giờ sau khi giải quyết mọi chuyện xong xuôi, cô ấy lại hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó, đều cảm thấy cô ấy thực sự đã quá phận .

Thế là Tiểu Nhan đã mua phần lễ vật, sau đó đi đến nhà của Tiêu Túc.

Cô ấy và Tiểu Bạch đã trở thành chị em tốt, cho nên lúc Giang Tiểu Bạch đi mở cửa nhìn người tới là Tiểu Nhan thì cực kì vui vẻ.

“Làm sao cậu lại đột nhiên đến đây? Cũng không nhắn qua Facebook sớm cho tớ.”

Sau khi Giang Tiểu Bạch nghênh đón cô vào trong, muốn đi đóng cửa, Tiểu Nhan tranh thủ thời gian ngăn cản cô ấy: “Để tớ đi, cái bụng bây giờ của cậu quá lớn cũng không tiện làm những chuyện này.”

Sau đó Tiểu Nhan thay Giang Tiểu Bạch đóng kỹ cửa phòng, sau đó đổi giày rồi cũng cô ấy đi vào bên trong.

“Cậy chắc cũng sắp sinh đi?”

Giang Tiểu Bạch gật đầu: “Đúng vậy, cũng đã dự tính được ngày sinh, nhưng mà dự tính ngày sinh cũng chỉ là đại khái thôi, có thể sinh sớm hay không, hoặc là sinh muộn cũng không xác định được, hiện tại mỗi ngày đều ở lại nhà, hôm nay nếu cậu đã tới thì đi ra ngoài dạo một vòng với tớ đi?”

Nghe thấy vậy, Tiểu Nhan có chút lo lắng nhìn về phía cái bụng lớn đã nhô lên của cô ấy, do dự từ chối cô ấy: “Tớ nghĩ vẫn là thôi đi? Bây giờ cậu nâng cái bụng lớn ra ngoài đi dạo, đi lâu cũng sẽ mệt mỏi, chẳng bằng an tâm ở lại trong nhà, chờ sau khi sinh xong lại đi dạo.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi