Chương 1621:
Cuối cùng Đường Viên Viên cũng đồng ý với họ, Viên Nguyệt Hàn và Trương Hiểu Lộ hài lòng rời khỏi đó.
Một lúc sau Đường Viên Viên vẫn cảm thấy bữa cơm này không thể ăn ngon được, cô ăn một lát rồi không ăn cũng không uống gì nữa, đơn giản là không ăn nổi.
Cô thật sự không rõ, rốt cuộc hai người Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn vì lý do gì lại đột nhiên chạy tới đây hỏi chuyện cô và anh trai có phải anh em ruột hay không.
Ban đêm còn phải đi bộ nữa cho nên sau khi Đường Viên Viên đi bộ vài vòng mới quay trở lại ký túc xá, khi về đến ký túc xá thì Mạnh Khả Phi đã ngủ Vì Mạnh Khả Phi ngủ ở tầng trên của giường nên khi Đường Viên Viên đi vào, Trương Hiểu Lộ còn cố ý nói một câu: “Khả Phi mỗi ngày đều tới thư viện ôn bài nên quá mệt mỏi rồi, sau khi quay về rửa mặt xong thì đi ngủ luôn, bảo chúng tớ nói với cậu một tiếng là đừng gọi cậu ấy”
“À, được” Đường Viên Viên cũng không hề hoài nghị, rất nhanh đã thay quần áo rồi rửa mặt.
Trương Hiểu Lộ nhìn thoáng qua Mạnh Khả Phi ở tầng trên, cố ý cao giọng nói với Đường Viên Viên: “Viên Viên, anh trai cậu thích thứ gì vậy? Tớ và Nguyệt Hàn không biết nên tặng anh ấy thứ gì nữa, cậu gợi ý cho chúng tớ một vài thứ đi”
Mạnh Khả Phi ở tầng trên vẫn không có chút động tĩnh gì, Trương Hiểu Lộ lại nói tiếp: “Ví dụ như bình thường anh ấy thích thứ gì hơn những thứ khác, hai người đã lớn lên cùng nhau từ nhỏ, hẳn là cũng biết một chút chứ?”
Đường Viên Viên đang rửa mặt thì nghe thấy Trương Hiểu Lộ ở bên ngoài hỏi như vậy, động tác trên tay hơi dừng lại, bởi vì cô phát hiện bản thân mình hình như không biết anh trai thích thứ gì nữa.
Vì khi ở bên cạnh nhau đều là anh trai nhường nhịn cô, mà cô vẫn luôn hưởng thụ sự cưng chiều từ anh nên căn bản không chú ý tới những chuyện khác.
Sau khi nhận ra điều này Đường Viên Viên lại càng cảm thấy bản thân cô thực sự quá ích kỷ, sau này cô nên chú ý nhiều hơn tới những gì anh trai thích rồi.
“Tớ không rõ lắm đâu” Cô ngập ngừng nói một câu, có Sao nói vậy.
“Không rõ lắm á? Sao có thể chứ? Không phải hai người đã lớn lên bên nhau từ nhỏ hay sao, hẳn là có thể biết một chút dù nhiều dù ít chứ?”
“Thật sự không rõ lắm mà” Đường Viên Viên lắc đầu: “Anh ấy hình như không đặc biệt thích thứ gì hết, nếu không các cậu thử tra Google một chút xem sao?”
“Được rồi”
Sau khi Đường Viên Viên rửa mặt xong ra ngoài thì ký túc xá đã tắt đèn rồi, cô cũng không dám nói thêm một câu nào nữa mà chỉ chậm rãi thả nhẹ bước chân của mình, sau đó cẩn thận bò lên giường ngủ.
Ngày thứ hai chờ sau khi cô tỉnh dậy thì Mạnh Khả Phi đã rời khỏi phòng tới thư viện rồi, buổi tối mỗi lần cô quay về phòng Mạnh Khả Phi đều chìm vào giấc ngủ từ sớm.
Đường Viên Viên luôn muốn tìm cô ấy nói chuyện nhưng mãi mà vẫn không có cơ hội.
Vậy mà Trương Hiểu Lộ và Viên Nguyệt Hàn đã chuẩn bị xong xuôi quà cáp rồi đưa lại cho Đường Viên Viên.
“Viên Viên, đây là quà mà mình và Nguyệt Hàn đã tỉ mỉ chuẩn bị cho anh trai cậu, làm phiền cậu giúp chúng tớ đưa cho anh ấy nhé”
Giấy gói quà của hai người họ chuẩn bị một cái màu hồng một cái màu xanh lam, mỗi món lại còn vẽ thêm một trái tim vô cùng lớn, vừa thấy đã biết là quà tỏ tình rồi.
“Viên Viên, cậu đang nghĩ gì vậy? Mau nhận lấy đi này”
Trương Hiểu Lộ một tay nhét hai hộp quà thẳng vào trong lồng ngực của Đường Viên Viên rồi nói: “Hôm nay nhất định phải giao tới tay của anh trai cậu nhé, làm ơn đó”
“Hôm nay sao?”
“Đúng rồi”
“Chuyện này…. Vậy được rồi, để tớ thử xem sao” Sau khi Đường Viên Viên tan học thì mang theo hai hộp quà lên xe buýt đi tới trường của Uất Trì Diệc Thù.
Thật ra trường anh trai đang học cách cô không tính là quá xa, ngồi xe buýt cũng có thể tới được đó rồi, chẳng qua bây giờ thời tiết khá nóng nực, dọc đường đi Đường Viên Viên đã bị nắng chiếu đến mức đỏ bừng cả mặt. Khi tới trước cửa trường học thì ngay cả một người đứng ngoài cũng không có.
Cây cách cổng trường khá xa, cô muốn chạy tới đó hóng mát nhưng lại muốn đợi anh trai mình ra ngoài, vậy nên chỉ có thể đứng ở cửa nhìn xung quanh bên trong mà thôi.
“Cô bé à, bây giờ đang là thời gian nghỉ trưa mà, cháu tới chỗ này làm gì vậy?”
Thời gian nghỉ trưa?
Đường Viên Viên có chút ngượng ngùng: “Chú ơi thật xin lỗi, cháu không biết, cháu tới đây tìm anh trai cháu”
“Anh trai cháu à?” Bảo vệ ngoài cổng chủ động hỏi thăm: “Anh trai cháu là ai vậy? Tên là gì thế? Có lẽ chú có thể giúp cháu hỏi thăm một chút”
“Chú ơi, anh trai cháu tên là Uất Trì Diệc Thù, nhưng mà nếu bây giờ là thời gian nghỉ trưa của họ thì cháu vẫn nên chờ lần sau rồi tới thôi Nói xong Đường Viên Viên đã xoay người định rời khỏi đó, bảo vệ thấy mặt của cô gái nhỏ đã bị thời tiết oi nóng ảnh hưởng tới đỏ bừng cả mặt, khi xoay người lại quần áo đều bị mồ hôi làm ướt hết rồi, vừa nhìn đã thấy đau lòng nên nhanh chóng chạy theo gọi cô lại.
“Từ từ đã cô ấy ơi, đến cũng đã đến rồi thì chờ một chút nhé, bây giờ chú sẽ gọi điện thoại hỏi giúp cháu một chút, hoặc là chú sẽ lên tận nơi gọi người xuống gặp cháu được chứ”