CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Chương 1626:

 

Đường Viên Viên nghe vậy trợn mắt há hốc mồm: “Còn có thể làm vậy nữa hả?”

 

Nói như vậy không phải là đang chà đạp món quà của người khác sao? Đường Viên Viên nghĩ tới sau này những món quà mình đưa tới cũng bị người khác đối xử như vậy, cảm giác ngay cả tim cũng tan nát.

 

“Bé Viên à, em đừng nghĩ nhiều như vậy, anh trai em không nhận quà của người khác cũng là bất đắc dĩ thôi. Nhiều cô gái tới đây tặng quà cho cậu ấy như vậy, nếu mỗi một người tặng cậu ấy đều phải nhận thì mỗi ngày cậu ấy lấy đâu ra thời gian làm những việc khác được nữa? Sau cùng cũng không thể nói là chỉ nhận cái này mà không nhận cái kia được đúng không?

 

Như vậy thì đối với những cô gái khác không công bằng, đơn giản cứ không nhận của ai là công bằng nhất rồi”

 

Đường Viên Viên đã được những lời này của Chung Sở Phong nên cũng được an ủi phần nào.

 

Nếu như nhận hết tất cả thì có lẽ không đủ khả năng, rốt cuộc thì anh trai cũng không sống vì những cô gái đó, cứ đơn giản là không nhận của bất kì ai là công bằng nhất với họ thôi.

 

Nhưng mà, món quà mình cất công chuẩn bị như vậy lại không thể đưa được tới tay người mình muốn đưa, nói đi nói lại thì chắc chắn vẫn cảm thấy rất khó chịu.

 

“Đang nghĩ gì vậy?” Uất Trì Diệc Thù đi tới đó khế xoa đầu Đường Viên Viên: “Đó đều là của những người khác, anh không quản lý được nhiều như vậy, nếu như là quà em đưa tới cho.

 

anh thì anh sẽ xử lý nó một cách nghiêm túc”

 

“Trời đất!” Hai cậu bạn cùng phòng lập tức ồn ào: “Không ngờ anh Thù của chúng ta cũng có lúc dịu dàng như vậy đó, quả nhiên là rất cưng em gái mài”

 

“Lần đầu tiên được thấy tận mắt, trước kia còn tưởng rằng anh Thù căn bản là không muốn liên quan gì tới phái nữ chứ”

 

Không hiểu vì sao mà Chung Sở Phong càng nghe càng cảm thấy kỳ lạ, trong lòng cũng có chút không thoải mái nói thẳng: “Đi đi đi, các cậu cứ nói hươu nói vượn gì vậy”

 

Đường Viên Viên đỏ ửng mặt nói: “Ý của anh là mấy món quà hôm nay sẽ bị vứt đi sao?”

 

“Ừ” Uất Trì Diệc Thù gật đầu.

 

Vậy Đường Viên Viên cũng chỉ có thể mang về thôi, cô đang nghĩ như vậy.

 

“Bé Viên à, anh nghĩ em cũng đừng mang về đó nữa, nếu như mang về không chừng em còn bị người khác oán trách, em cứ nói là anh trai em nhận rồi, nhưng chuyện tiếp theo ra sao thì em cũng không biết là được”

 

“Không được đâu.” Đường Viên Viên lắc đầu, cô đều muốn đối xử chân thành với người khác, không thể lừa gạt họ được, càng đừng nói là bạn cùng phòng của mình.

 

“Em đã đồng ý với hai người họ là mang quà tới tặng cho anh rồi, nếu như anh em không cần thì em phải mang về cho hai người họ nữa, nhân tiện giải thích rõ ràng”

 

Cuối cùng mọi người đều tôn trọng suy nghĩ của Đường Viên Viên.

 

Bởi vì buổi chiều còn phải đi học nên Đường Viên Viên ngồi một lát rồi phải quay lại trường, Uất Trì Diệc Thù đương nhiên là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí tiễn cô về.

 

Chung Sở Phong tất nhiên không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy được.

 

“Để tớ tiễn em ấy về”

 

Khi Đường Viên Viên đang uống nước, Chung Sở Phong như một vị quan nhỏ muốn lấy lòng vua thừa nước đục thả câu, chạy đến bên cạnh nói với Uất Trì Diệc Thù.

 

Nghe anh ta nói vậy, Uất Trì Diệc Thù lạnh nhạt liếc mắt về phía anh ta một cái.

 

“Cơ hội khó có được mà, cô ấy cũng sắp đến tuổi trưởng thành rồi, mấy năm trước cậu đã đồng ý bảo tôi phải chăm sóc em ấy thật tốt còn gì. Kết quả là năm nay lại hoàn toàn trái ngược, cô bé kia đã bắt đầu biết giảm cân rồi, ngay cả gặp tôi cũng không muốn nữa”

 

Nhắc tới việc này, ánh mắt Uất Trì Diệc Thù lập tức lạnh xuống, hơi thở quanh thân cũng lạnh hơn vài lần.

 

“Vì sao em ấy lại giảm béo, trong lòng cậu không hiểu rõ à”

 

Chung Sở Phong sửng sốt.

 

Không chờ anh ta phản ứng lại, Uất Trì Diệc Thù đi lướt qua người anh ta, cơ thể cao cao gầy gầy của anh chủ động cong lưng xuống giúp Đường Viên Viên xách hai hộp quà lên: “Đi thôi”

 

Đường Viên Viên vừa uống nước xong thấy Uất Trì Diệc Thù đã cầm hai hộp quà lên thì nhanh chóng đặt ly xuống rồi chạy tới bên cạnh anh.

 

Giây tiếp theo, Uất Trì Diệc Thù ngồi xổm xuống: “Lên đi”

 

“Hả?” Đường Viên Viên vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra: “Anh?”

 

“Đi cả quãng đường tới đây không mệt à? Anh cõng em quay về trường”

 

“Không, không cần đâu anh” Đường Viên Viên nháy mắt đã đỏ ửng mặt, cho dù đã từng làm vậy rất nhiều lần trước đó thì cô vẫn không dám tùy tiện leo lên sau lưng Uất Trì Diệc Thù, hơn nữa đây vẫn là trường của Uất Trì Diệc Thù, nếu để người khác nhìn thấy thì thật sự ngại chết đi được.

 

“Wow..” Trừ Chung Sở Phong ra, hai cậu bạn cùng phòng còn lại không nhìn được lại bắt đầu hét lên ồn ào.

 

Cô đi tới túm lấy vạt áo của Uất Trì Diệc Thù: “Anh ơi, chúng ta đi thôi”

 

“Em gái đang thẹn thùng đó hả? Em yên tâm đi, bọn anh không cười em đâu, chỉ là chưa từng nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng như vậy của anh Thù nên có chút không nhịn được mà thôi”

 

Uất Trì Diệc Thù vốn dĩ muốn cõng cô gái nhỏ này lên, rốt cuộc thì cô một thân một mình giữa trưa chạy tới chỗ này, bây giờ chắc chắn rất mệt và khát nước, cho dù đã uống nước rồi nhưng nếu bảo cô tự mình đi về, cuối cùng vẫn cảm thấy không đành lòng.

 

Đại khái thì đây chính là thói quen chiều chuộng cô từ nhỏ tới lớn rồi.

 

“Đi thôi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi