CÔ VỢ ĐÁNH TRÁO

Chương 1633:

 

Uất Trì Diệc Thù lạnh giọng nhắc nhở.

 

Lúc này người đàn ông trung niên phải bó tay chịu trói, tự mình gọi điện thoại báo cảnh sát, sau khi nghe thấy gã kể tội của mình cho cục cảnh sát bên kia nghe, Uất Trì Diệc Thù đưa cô gái nhỏ trở về chỗ ngồi.

 

Sau đó tàu điện ngầm nhanh chóng yên tĩnh lại, vì chuyện này mà Đường Viên Viên tỉnh ngủ hẳn, đúng lúc bên cạnh có một chú trẻ đứng lên.

 

“Cô bé, lại đây ngồi đi”

 

Đường Viên Viên quay đầu lại liếc nhìn đối phương, phát hiện đó là người vừa rồi đã nói giúp bọn họ, vì vậy cô lắc đầu: “Không cần đâu ạ”

 

“Thanh niên các con dám làm việc nghĩa, chú cố ý bảo con tới ngồi, mau qua đây”

 

Chú biết cô gái nhỏ rất mệt mỏi nên đã tình nguyện nhường chỗ ngồi của mình cho cô.

 

Nhưng Đường Viên Viên vẫn kiên trì lắc đầu.

 

Cô cũng không phải là con nít, cô sắp trưởng thành, sắp thành người lớn rồi, không cần người khác nhường chỗ ngồi cho.

 

Ông chú thấy cô không qua thì đứng lên, nhưng cũng không quay về ngồi.

 

Uất Trì Diệc Thù suy tư một lát, huých vai cô gái nhỏ ở bên cạnh.

 

“Nếu chú ấy có lòng nhường chỗ ngồi cho em thì em đi qua đi: Đường Viên Viên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn anh một lát, rồi sau đó cô xoay người nói cảm ơn với ông chú đó: “Cảm ơn chú ạ”

 

Sau đó cô mới sang ngồi.

 

Sau khi ngồi xuống, ông chú giơ ngón tay cái với Uất Trì Diệc Thù: “Đúng thật là, bây giờ có ít thanh niên dám làm việc nghĩa như vậy lắm, không chỉ là lòng người lạnh lẽo, tình huống vừa rồi con cũng nhìn thấy đó, rất nhiều người tự dưng rước họa vào thân, dẫn đến việc bọn họ không dám ra tay giúp người khác”

 

Uất Trì Diệc Thù không trả lời.

 

Ông chú còn nói: “Cô bé vừa nãy là bạn gái nhỏ của con à?

 

Lớn lên rất đáng yêu, hai đứa đều rất tốt bụng”

 

Bạn gái nhỏ?

 

Nghe được cụm từ như thế, đôi lông mày của Uất Trì Diệc Thù hơi nhướng lên, thấy gương mặt Đường Viên Viên lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, anh khẽ mím đôi môi mỏng: “Không phải.”

 

“Không phải? Chẳng lẽ chú hiểu lầm rồi à?”

 

“Là em gái con.”

 

Uất Trì Diệc Thù nhẹ giọng giải thích.

 

“À à, thì ra là anh em, thôi không có gì đâu, không có gì.”

 

Chú ấy lúng túng xua tay.

 

Đoạn đối thoại này lại bị Đường Viên Viên nghe được, lúc nghe thấy ông chú hỏi thăm, gương mặt cô lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ, khi cô còn đang suy nghĩ sao chú ấy lại hỏi vấn đề này thì nghe thấy Uất Trì Diệc Thù phủ nhận.

 

Sau đó anh giải thích là cô là em gái anh, trái tim của Đường Viên Viên cũng nguội lạnh theo.

 

Thật ra nói như vậy cũng không có gì sai cả, bọn họ cũng chẳng phải là bạn bè bình thường, thế nhưng không biết vì sao Đường Viên Viên cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

 

Cô cởi giày ra, đặt chân lên ghế, sau đó úp mặt vào đầu gối rồi nhắm mắt lại.

 

Được rồi, không nên nghe tiếp, cô chỉ cần một lòng một dạ chạy đến bên anh là được.

 

Khi tàu điện ngầm đến ga, người đàn ông trung niên lúc nãy đi xuống, có lẽ là gã đi tự thú.

 

Đường Viên Viên ngồi trên mặt ghế, không buồn ngủ chút nào, cứ ngồi như thế cho tới khi đến ga.

 

Lúc ra khỏi ga tàu điện ngầm, Đường Viên Viên trả chiếc áo khoác trên người mình cho Uất Trì Diệc Thù.

 

Đoạn đường này đồ của cô đã khô rồi, cho nên cô không cần phải mặc áo khoác của Uất Trì Diệc Thù.

 

Uất Trì Diệc Thù đưa tay nhận áo khoác lại, rồi sau đó tiện tay khoác lên trên vai trên vai: “Còn một đoạn nữa mới đến trường em mà, em gọi xe đi đi”

 

“Không cần đâu anh, anh đưa em đến đây là được rồi, em tự vào trường được mà.”

 

“Anh đã kêu xe rồi, sắp tới rồi đấy”

 

Xe taxi nhanh chóng đến nơi, Uất Trì Diệc Thù đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, anh vươn tay võ vai Đường Viên Viên: “Đi thôi, anh đưa em đi”

 

“Nhưng mà anh này, buổi chiều anh không có tiết à? Lỡ như lát nữa anh về không kịp thì sao?”

 

“Không đâu, làm gì có chuyện đó.”

 

Cuối cùng Uất Trì Diệc Thù đưa Đường Viên Viên về trường học an toàn.

 

“Vào đi, cầm cả mấy thứ này vào.”

 

“Vâng, cảm ơn anh, vậy anh mau về đi học đi”

 

Uất Trì Diệc Thù cười nhạt: “Anh phải nhìn thấy em đi vào trong”

 

Sau đó Đường Viên Viên có thể nói là bước ba bước quay đầu một lần đi về ký túc xá, đợi đến khi không thấy bóng dáng cô nữa, Uất Trì Diệc Thù mới rời đi.

 

Do sắp phải vào học nên trong túc xá không có nhiều người, Đường Viên Viên chỉ có thể mang thứ đó đặt trong túc xá trước rồi đi học.

 

Đường Viên Viên đến lớp ngay phút cuối cùng, bạn ngồi cùng bàn thấy cô đổ mồ hôi nhiều bèn hỏi thăm cô.

 

“Viên Viên, cả buổi trưa cậu đi đâu vậy, sao bây giờ mới đến?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi